Hứa Tung Lĩnh phụ trách thẩm vấn nhiều năm như thế, kinh nghiệm vô cùng phong phú, sau khi nghe thấy lời Triệu Hướng Vãn, cảm khái một câu: “Cũng có lý, thông qua một số hành động lặp đi lặp lại, để nghi phạm mở miệng khai thật.”
Cao Quảng Cường đã là một cảnh sát hình sự lão làng, giao thiệp với các phần tử tội phạm nhiều năm, nghe đến đây, cũng hưng phấn đập bàn một cái: “Đúng đấy! Sau này chúng ta có thể thử nghiệm ở giai đoạn đầu lúc hỏi những vấn đề đơn giản, lúc đối phương nói thật, sẽ dùng bút gõ lên mặt bàn, hoặc dùng ngón tay để gõ lên ghế, một khi đối phương nói dối, vậy thì sẽ không gõ. Thông qua kiểu huấn luyện như thế, mới có thể tăng xác suất nói thật ở đối phương!”
Ánh mắt Hoàng Nguyễn Đức sáng lên: “Mỗi lần chúng ta phân tích vụ án, đội trưởng Hứa thường sẽ lôi chiếc bảng đen ra, viết viết vẽ vẽ lên trên tấm bảng đen đó, đây có được gọi là thả neo không?”
Sắc mặt Hứa Tung Lĩnh trở nên nghiêm túc: “Đừng có thấy gió thì bảo có mưa, đừng nghĩ cái gì cũng là thả neo. Tôi chỉ mượn công cụ có ích để hỗ trợ, chỉnh sửa lại suy nghĩ mà thôi.”
“Ha ha ha ha…” Tất cả mọi người đều bật cười.
Trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, Quý Cẩm Mậu đẩy cửa bước vào, vừa bước vào đã lập tức chắp hai tay: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới trễ một bước rồi, tiếp đãi không chu đáo, xin lỗi, xin lỗi.”
Hứa Tung Lĩnh cười đứng lên: “Tổng giám đốc Quý khách sáo rồi.”
Quý Cẩm Mậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng vải lanh màu nâu nhạt rộng thùng thình, quần dài ống rộng màu kem và một đôi giày vải cũ màu nâu nhạt, chỉ thiếu một cây quạt phất trần trong tay là có thể thành đạo sĩ tu hành trong núi sâu rồi. Giờ phút này trên mặt và đầu cổ ông ấy đều đầy mồ hôi, trông có chút chật vật, điều này khiến mọi người cảm thấy có chút tò mò.
Tổng giám đốc Quý đã có nhiều năm làm việc trên thương trường, đã luyện thành một tên cáo già, sao hôm nay trông có chút cuống cuồng thế nhỉ?
Quý Cẩm Mậu cũng không đợi mọi người hỏi, chủ động lên tiếng: “Tôi có một ông bạn thân đã nhiều năm rồi, xế chiều hôm nay ông ấy đột nhiên xảy ra chuyện, tôi vừa từ bệnh viện trở về nên mới tới trễ như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-517-chuyen-nay-that-trung-hop.html.]
Thói quen nghề nghiệp khiến Hứa Tung Lĩnh truy hỏi một câu: “Gặp phải khó khăn gì? Chuyện ngoài ý muốn, hay là…”
Quá Cẩm Mậu thở dài một tiếng: “Cả nhà bọn họ bị cướp xông vào nhà, cầm d.a.o c.h.é.m hết cả nhà bốn người. Bạn tôi bị d.a.o đ.â.m thẳng vào tim, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, vợ của ông ấy bị đ.â.m mười mấy nhát dao, bây giờ đã ngừng thở rồi. Còn con trai của ông ấy bị c.h.é.m qua cổ, đã c.h.ế.t trên đường tới bệnh viện. Chỉ còn lại cô con gái vẫn khá ổn, nhưng trên người cũng có không ít vết thương. Mọi người nói xem... Cả nhà đang sống yên ổn tốt đẹp như thế, sao lại đột nhiên bị cướp xông vào nhà? Tôi đã nói với ông ấy từ lâu, an ninh của khu dân cư nơi ông ấy ở không an toàn, thế nhưng ông ấy lại không chịu dọn đi, nói rằng nơi đó là gốc của ông ấy. Ôi dào!”
Nghe đến đây, Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn nhau, chuyện này thật trùng hợp!
Món ăn vẫn cần thêm chút thời gian, Hứa Tung Lĩnh kéo ghế ra mời Quý Cẩm Mậu ngồi xuống: "Đừng vội, cứ từ từ kể cho chúng tôi nghe, có lẽ chúng tôi có thể giúp một chút."
Quý Cẩm Mậu liên tục gật đầu: "Cảm ơn, cảm ơn, vậy thì tôi thay mặt bạn già của tôi nói lời cảm ơn trước."
Lý do ông ấy vừa nhận được cuộc gọi của Lư Mạn Ngưng nói rằng tổ trọng án đang chiêu đãi tại khách sạn Tứ Quý đã vội vã chạy đến đây, thực ra cũng có vài ý định.
Thứ nhất, Quý Chiêu được mọi người trong tổ trọng án một quan tâm nhiều như vậy, ông ấy thân là cha, về tình về lý nên đến cảm ơn.
Thứ hai, Triệu Hướng Vãn là người con dâu tương lai mà ông ấy luôn mong đợi, cô đang ăn cơm ở khách sạn, Quý Chiêu không biết cách chiều chuộng con gái, ông ấy đành phải giúp con trai một tay.
Thứ ba, tổ trọng án số một nổi tiếng với khả năng phá án xuất sắc, vụ án cướp bóc đột nhập nhà của bạn ông ấy, ông ấy hy vọng có thể thuyết phục bọn họ tiếp nhận vụ án, tranh thủ bắt được hung thủ sớm nhất để trả thù cho nhà họ Phí.
Nghe Hứa Tung Lĩnh nói, Quý Cẩm Mậu không khách sáo nữa, thuận thế ngồi xuống và bắt đầu kể về câu chuyện của người bạn mình.
Phí Vĩnh Bách, giáo sư học viện âm nhạc tỉnh Tương, chuyên ngành đàn accordion, năm nay bốn mươi chín tuổi, là phó viện trưởng học viện âm nhạc, từng tổ chức nhiều buổi hòa nhạc accordion cá nhân, nghệ sĩ biểu diễn chính của dàn nhạc, tham gia vô số sự kiện âm nhạc đỉnh cao, nổi tiếng trong và ngoài nước.
Vợ của Phí Vĩnh Bách là Khuất Vi Ca, là họa sĩ, phó giáo sư học viện mỹ thuật tỉnh Tương, học vẽ tranh truyền thống từ nhỏ, học trò của bậc thầy tranh quốc họa Hoàng Trân, các tác phẩm của bà ấy nổi bật với phong cách linh động và thoát tục, được ghi vào danh sách các họa sĩ trẻ xuất sắc của cả nước.