Chu Phi Bằng là một người khá sôi nổi, cười tươi mời đội trưởng Hứa và cô giáo Chu ngồi xuống, rồi đưa cho Triệu Hướng Vãn một ly nước màu cam đỏ với một lát chanh nổi trên bề mặt, khuyến khích nói: “Nào, thử xem đồ uống tôi pha xem sao.”
[Thử xem tửu lượng của Triệu Hướng Vãn thế nào, Whisky Toddy đấy, whisky pha với đường và thêm một lát chanh, độ mạnh thì khỏi nói, hehe.]
Triệu Hướng Vãn không nhận: “Cho tôi một ly coca đi, tôi hễ chạm rượu là say, huống chi đây lại là whisky.”
Hứa Tung Lĩnh giật lấy ly thủy tinh từ tay Chu Phi Bằng: “Triệu Hướng Vãn vẫn còn đang đi học, không được uống rượu, thằng nhóc này xấu xa thật đấy, dám lấy whisky giả làm đồ uống.”
Mọi người đều cười ồ lên.
“Đàn em có thể nhìn thấu chiêu trò của cậu, ai cũng không thể lừa được cô ấy. Với chút khả năng đó của cậu, mà còn muốn nói cocktail là đồ uống để lừa cô ấy à?”
“Phải đó, cô ấy còn có thể tìm ra vụ án cũ của Uông Càn Khôn, cậu còn dám nói dối trước mặt cô ấy à?”
“Lần này đội trọng án chúng ta có thể hãnh diện trước mặt cục trưởng Bành đều là nhờ sự giúp đỡ của đàn em, hôm nay Tiểu Chu mời khách chẳng phải là để cảm ơn cô ấy sao? Sao ngay từ đầu đã lên kế hoạch lừa cô ấy uống rượu thế?”
Chu Phi Bằng ngượng ngùng lấy một chai coca lớn từ tủ rượu, rót vào ly thủy tinh rồi đưa cho cô, cố lấy lòng nói: “Nào nào, uống coca đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-52-tuu-luong-cua-trieu-huong-van.html.]
Anh ta lại đưa một ly cho Chu Xảo Tú, cười nói: “Cô giáo Chu, cô cũng uống coca nhé.”
Hà Minh Ngọc đùa: “Hướng Vãn, em cứ uống đi, uống bao nhiêu cũng được, tối nay cảnh sát Chu mời mà.”
Triệu Hướng Vãn cúi đầu uống một ngụm coca, đồ uống trôi xuống cổ họng, một chút ga từ từ dâng lên, khác hẳn với trà quê mà cô thường uống, cảm giác rất mới mẻ.
Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu lên món. Từng món ăn được đưa vào phòng Bảo Thụy, hương thơm tỏa ra, khiến ai cũng thèm thuồng.
Chu Phi Bằng giải thích: “Tôi không biết Triệu Hướng Vãn thích ăn món gì, có ăn được cay hay không, nên tôi đã gọi đại mười món và một món súp, gồm thịt lợn kho Mao thị, đầu cá om ớt, huyết vịt, thịt sấy chưng cách thủy, đậu phụ Văn Tư, thịt viên, xá xíu da giòn, bồ câu nướng…”
Ngoài đầu bếp nấu món Hồ Nam ra, khách sạn Tứ Quý còn có đầu bếp món Quảng Đông, Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hoài Dương, và cả đầu bếp ẩm thực phương Tây Michelin, người ở mọi miền đất nước, khẩu vị khác nhau đều có thể ăn ngon miệng.
Nhân viên phục vụ đặt một nồi Phật Nhảy Tường bên tay phải của Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc nháy mắt với cô: “Đây là món đặc trưng của khách sạn Tứ Quý, mỗi ngày chỉ nấu ba trăm chén, lần này anh Chu đã chi rất nhiều tiền để đặt trước chín phần, em ăn thử đi.”
Triệu Hướng Vãn mở nắp, múc một muỗng súp đặc sánh đưa lên miệng, mùi thơm lạ tỏa ra. Nếm thử một lần nữa, quả thật ngàn vị hội tụ trên đầu lưỡi, ngon ngọt đến nỗi tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ.
Đội trưởng Hứa ra lệnh, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn trên bàn ăn.
Các cảnh sát hình sự đều có thể lực tốt, công việc hàng ngày lại cường độ cao, hiếm khi có dịp ăn uống tại khách sạn cao cấp, ai nấy đều xắn tay áo lên hô to phải ăn cho bõ công, không khí vô cùng náo nhiệt.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, cánh cửa chính của phòng Bảo Thụy bị đẩy mạnh ra.