Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 520: Chúng Ta Cùng Nâng Ly, Tiếp Tục Vì Nhân Dân Phục Vụ

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:09:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, Quý Cẩm Mậu xúc động đứng dậy, nâng trà thay rượu kính Hứa Tung Lĩnh: "Cảm ơn, cảm ơn, hôm nay nhìn thấy bi kịch của gia đình người bạn cũ, lòng tôi thực sự rất đau buồn. Nếu tổ trọng án của các anh có thể tiếp nhận, vậy thì ngày phá án sẽ không còn xa nữa!"

Hứa Tung Lĩnh nâng ly rượu chạm vào ly của ông ấy, cười nói: "Đừng khách sáo. Thực ra tôi cân nhắc tiếp nhận vụ án này chủ yếu là vì Quý Chiêu. Nếu Phí Tư Cầm đã nhìn thấy mặt kẻ xấu, thì Quý Chiêu sẽ là chủ lực trong việc phá án. Khả năng vẽ chân dung của Quý Chiêu, ai cũng biết mà. Phải cảm ơn ông đã chịu gửi đứa trẻ ưu tú như vậy đến cục chúng tôi."

Khi nghe những lời này, Quý Cẩm Mậu không thể che giấu được sự xúc động, giọng nói có chút run rẩy: "Không, không cần khách sáo."

Quý Chiêu là một họa sĩ thiên tài, mỗi khi tổ chức triển lãm tranh, luôn có người khen ngợi trước mặt Quý Cẩm Mậu: Xuất sắc, tài giỏi, thiên tài, ngôi sao mới nổi, tương lai vô hạn...

Dù nhận được bao nhiêu lời tán dương như vậy, trong lòng Quý Cẩm Mậu vẫn thấy trống rỗng.

Quý Chiêu mắc chứng tự kỷ, khi vẽ tranh, anh đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không có sự kết nối với bên ngoài. Giống như một bản độc tấu violin, dù có đẹp đẽ và du dương đến đâu, đó vẫn chỉ là màn trình diễn của một người. Nhưng xã hội này lại được tạo thành từ rất nhiều người.

Sự vinh quang của Quý Chiêu ngày nay là nhờ có sự ủng hộ âm thầm của Quý Cẩm Mậu và Lạc Đan Phong. Nếu không có tài lực và mối quan hệ của nhà họ Quý, có lẽ Quý Chiêu chẳng là gì cả. Dù có vẽ giỏi đến đâu thì sao? Nếu không có ai ngưỡng mộ, đó chỉ là một bức tranh treo trên tường mà thôi.

Những người khen ngợi Quý Chiêu hôm nay, ngày mai có thể sẽ chế giễu và đạp xuống. Nhưng Quý Chiêu hoàn toàn không biết điều đó, cũng không biết cách phân biệt hay phản kháng.

Nhưng bây giờ, vai trò họa sĩ chân dung pháp y của Quý Chiêu lại rất thực tế, anh đang phục vụ cho hệ thống cảnh sát. Chỉ cần ngành điều tra hình sự cần tranh chân dung, Quý Chiêu sẽ có giá trị.

Việc Quý Chiêu làm họa sĩ vẽ chân dung pháp y không phải là một bản độc tấu, mà là một bản giao hưởng mạnh mẽ và sôi động. Anh hợp tác với mọi người, lắng nghe lời kể của nạn nhân, nhận phản hồi từ bên ngoài, và cuối cùng, nhờ vào bức chân dung mà bắt được tội phạm cảm giác thành tựu thật lớn lao.

Quý Cẩm Mậu không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, hàng ngàn lời nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu mà báo chí thường nhắc đến: "Vì nhân dân phục vụ!"

Ông ấy không phải đang hô khẩu hiệu, mà thực lòng cảm thấy rằng việc Quý Chiêu có thể trở thành một người có ích cho mọi người, phục vụ nhân dân, chính là sự khẳng định lớn nhất cho những nỗ lực giáo dục của ông ấy và Đan Phong trong bao nhiêu năm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-520-chung-ta-cung-nang-ly-tiep-tuc-vi-nhan-dan-phuc-vu.html.]

Một câu nói bất ngờ làm nâng cao không khí của buổi tiệc, khiến Hứa Tung Lĩnh đứng đó không biết phải tiếp lời thế nào.

Cao Quảng Cường, với tư cách là bí thư chi bộ, phản ứng rất nhanh, đáp lại: "Nào nào, chúng ta cùng nâng ly, tiếp tục vì nhân dân phục vụ."

Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy, nâng ly, mỉm cười nhìn nhau.

Quý Chiêu cũng được Triệu Hướng Vãn kéo đứng dậy, động tác có phần vụng về nâng ly rượu cam trước mặt.

Ánh mắt Quý Cẩm Mậu rơi vào bàn tay đang nắm chặt của Quý Chiêu và Triệu Hướng Vãn, n.g.ự.c ông ấy cảm thấy ấm áp, mọi phiền muộn tích tụ từ lúc ở bệnh viện bỗng chốc tan biến.

Dù thế nào đi nữa, hiện tại mọi người đều bình an, đó là điều may mắn.

Tay nghề của đầu bếp khách sạn Tứ Quý không chỉ là lời đồn thổi, món ăn mặn ngọt kết hợp, hội tụ những đặc sản từ khắp nơi.

Cao Quảng Cường cũng là một người sành ăn, dù là người tỉnh Tương nhưng không chỉ theo đuổi hương vị cay nồng, ông ấy cũng rất thích các món tinh tế và nhạt như món ăn Hoài Dương, hay những món Quảng Đông khai thác triệt để hương vị nguyên bản của thực phẩm, khi ăn đến thịt viên, vịt quay, mắt ông ấy sáng lên, không ngừng khen ngợi.

Đến giữa bữa, nhân viên phục vụ mang lên một đĩa bánh khoai tây thái sợi vàng ươm, thơm phức, giòn tan. Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn liếc nhìn nhau, cả hai đều cười.

Triệu Hướng Vãn hỏi Quý Cẩm Mậu: "Tổng giám đốc Quý..."

Quý Cẩm Mậu xoa xoa hai tay, cười tươi rói như phật Di Lặc: "Gọi tôi là tổng giám đốc Quý nghe có vẻ xa cách quá. Sau này nếu không chê tôi già, cứ gọi một tiếng bác nhé."

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng đáp lại: "Bác Quý, món bánh khoai tây thái sợi này, bác lấy công thức từ đâu vậy ạ?"

Quý Cẩm Mậu cười ha hả: "Cái lưỡi này của bác, chỉ cần nếm một miếng là biết ngay nguyên liệu, công thức là gì rồi. Không phải cháu thích ăn món bánh khoai tây sợi của quán ăn nhỏ kia à? Thế nên bác đặc biệt làm món này cho cháu thử xem có giống hương vị đó không? Sau này nếu muốn ăn, cứ nói với bác, bác sẽ làm cho cháu."

Loading...