Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Chẳng phải đội trưởng Hứa đã nói rồi sao? Tâm lý tội phạm vô cùng kỳ lạ, chúng ta không hiểu được là vì chúng ta là người bình thường. Tư duy của người bình thường không thể đoán được tâm lý của tội phạm.”
Chu Phi Bằng giơ tay lên: “Ờm, giờ mà nói Phí Tư Cầm là tội phạm thì có lẽ vẫn còn hơi sớm. Tất cả chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng nào cả.”
Hà Minh Ngọc giơ tay tát mạnh vào đầu anh ta: “Thấy người ta xinh đẹp là lập trường đã lung lay rồi à?”
Chu Phi Bằng kêu lên oan ức: “Không phải, không phải. Anh không phủ nhận cô ta đẹp, nhưng chúng ta là cảnh sát hình sự, không phải tiểu thuyết gia trinh thám, mọi thứ đều phải có bằng chứng.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng vậy, việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm bằng chứng. Đợi sĩ quan Cao điều tra xong quay về, mọi người cùng kiểm chứng, xem còn cần làm gì nữa.”
Quý Chiêu đẩy cửa bước vào.
Trên tay anh ôm một bó hoa hồng lớn. Hồng phấn, hồng trắng, hồng vàng, hồng đỏ, bốn màu hòa quyện, rực rỡ vô cùng. Vài chục bông hoa hồng chen chúc nhau, trên cánh hoa còn đọng những giọt nước, tỏa ra cảm giác vô cùng vui tươi.
Triệu Hướng Vãn đứng dậy: “Quý Chiêu, anh đã đi đâu vậy?”
Vừa nhìn thấy cô, Quý Chiêu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh vài bước, trao bó hoa hồng trên tay mình cho cô.
[Cho em đấy. Em nói muốn hoa thật, nên anh đã bảo bố anh lấy giúp đấy.]
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, nhận lấy bó hoa. Quý Chiêu đúng là vắt kiệt sức ông bố mình mà, ngay cả việc tán gái cũng nhờ tổng giám đốc Quý đi mua hoa.
Bó hoa hồng lớn rực rỡ vô cùng, che gần hết khuôn mặt tròn như quả táo của Triệu Hướng Vãn.
Hà Minh Ngọc nhìn bó hoa tươi trong tay Triệu Hướng Vãn, đầy ghen tị, rồi thúc cùi chỏ vào Chu Phi Bằng: “Nhìn người ta kìa, Quý Chiêu giỏi chưa kìa."
Chu Phi Bằng cười hì hì, bước tới, rút ra một cành hồng đỏ thẫm từ bó hoa, đưa tới trước mặt Hà Minh Ngọc: “Nào, nào, có hoa cùng hưởng.”
Sự xuất hiện của Quý Chiêu làm bầu không khí có phần nặng nề lúc nãy trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
Triệu Hướng Vãn lấy một chiếc hộp vuông lớn, cắm cả bó hoa hồng vào đó rồi đặt ở giữa bàn họp. Hương hoa thơm ngát theo luồng gió của quạt trần từ từ lan tỏa, làm cho cả văn phòng đội trọng án trở nên ấm cúng và dễ chịu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-531-co-gai-xinh-dep-nay-chinh-la-ke-khoi-dau-cho-moi-bi-kich-cua-vu-an.html.]
Quý Chiêu cũng không để ý Triệu Hướng Vãn đặt hoa ở đâu, vui vẻ ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt dường như không rời khỏi cô.
Hôm nay Triệu Hướng Vãn đã dành cả ngày để đi xem xét hiện trường, đến gần giờ ăn chiều mới về. Quý Chiêu cảm thấy lâu lắm rồi không được gặp cô, rất nhớ cô.
[Em đã đi đâu làm việc thế? Có mệt không?]
Quý Chiêu rất biết cách quan tâm người khác, chủ động hỏi han về công việc của mình, điều này khiến tâm trạng của Triệu Hướng Vãn tốt hơn nhiều.
Những hành động kỳ lạ và lạnh lùng của Phí Tư Cầm vừa rồi đã khiến Triệu Hướng Vãn bị sốc mạnh. Cô từng tham gia nhiều vụ án lớn, tiếp xúc với không ít kẻ hung tợn và tàn ác, nhưng chưa bao giờ gặp ai như Phí Tư Cầm, bề ngoài thì yếu đuối và xinh đẹp, nhưng bên trong lại vô cùng lạnh lùng với người thân.
Có biết bao người khao khát có được tình yêu thương của cha mẹ, vậy mà Phí Tư Cầm lại coi nó như một thứ bỏ đi;
Biết bao người mơ ước có gia cảnh sung túc, nhưng Phí Tư Cầm lại không hề trân trọng;
Bao nhiêu người mong muốn có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng Phí Tư Cầm lại đang phung phí nó.
Dù Triệu Hướng Vãn chưa có bằng chứng xác thực rằng Phí Tư Cầm là hung thủ hay đồng phạm, nhưng cô biết cô gái xinh đẹp này chính là kẻ khởi đầu cho mọi bi kịch của vụ án.
Có lẽ vì Triệu Hướng Vãn từng khao khát mãnh liệt tình yêu thương từ cha mẹ, từng mơ ước có được hạnh phúc và sự hòa thuận trong một gia đình trí thức ở thành phố, nên cô cảm thấy tự nhiên bài xích hành vi của Phí Tư Cầm. Dù có là cảm xúc cá nhân hay thiếu tỉnh táo, hôm nay Triệu Hướng Vãn thật sự không vui.
Quý Chiêu thấy Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của mình, lập tức nắm lấy tay cô, cười rạng rỡ.
[Em đã đi đâu thế? Một mình anh thấy hơi buồn chán.]
Tiếng chim sẻ ríu rít nhảy nhót trên cành, khiến Triệu Hướng Vãn cảm nhận rõ thế nào là "vui mừng như chim sẻ".
"Bọn em nhận một vụ án, có chút đẫm máu, em không thích lắm."
[Đẫm m.á.u là thế nào?]
"Chết hai người, một người đang được cấp cứu, hiện trường có rất nhiều máu."
[Người c.h.ế.t là người tốt hay kẻ xấu?]
Quýúy Chiêu đã ở Cục cảnh sát thành phố một thời gian dài, tiếp xúc nhiều nên cũng hiểu được sự vất vả của cảnh sát hình sự. Chứng kiến nhiều cái chết, anh không hề sợ hãi chút nào. Nghe Triệu Hướng Vãn nói có người chết, phản ứng đầu tiên của anh là hỏi người c.h.ế.t là người tốt hay kẻ xấu.