Hà Minh Ngọc có một dự cảm không lành: "Hướng dẫn riêng? Đừng nói là…"
Cố Chi Quang nhún vai: "Cái này không ai biết chắc, không ai có thể khẳng định. Nhưng Địch Hân Liên tại trường thể hiện rất bình thường, không có biểu hiện bất mãn hay trầm cảm, vì vậy mọi người đều nghĩ rằng đó chỉ là quan hệ thầy trò bình thường."
Chu Phi Bằng thúc giục: "Sau đó cô gái đó thế nào?"
Cố Chi Quang thở dài: "Rất kỳ lạ. Vào năm 1980, khi trường đại học nghỉ đông, Địch Hân Liên đã mua vé tàu về nhà, từ đó không còn tin tức gì nữa. Bố mẹ cô ấy nói rằng cô ấy không về nhà, vì trong lá thư cuối cùng có nhắc đến việc có thể phải làm một dự án với giáo sư, họ cứ nghĩ rằng cô ấy vẫn ở trường. Nhưng Giả Thận Độc lại nói rằng vào kỳ nghỉ đông, ông ta đã về quê và không làm dự án nào cả, cũng không biết Địch Hân Liên đã đi đâu."
Hà Minh Ngọc thắc mắc: "Địch Hân Liên đã mua vé tàu về nhà phải không? Cô ấy không nói với gia đình khi nào sẽ về à?"
Cố Chi Quang lắc đầu: "Không, cô ấy không viết thư báo cho gia đình biết. Bố mẹ cô sống ở một huyện nhỏ tại Tây Bắc và mở cửa hàng tạp hóa, họ rất hiền lành. Ban đầu họ nghĩ rằng con gái đang làm dự án với giáo sư nên không dám làm phiền, nhưng đến ngày áp Tết mà vẫn không có tin tức gì, họ mới gọi điện cho trường. Sau khi nắm được tình hình, bố mẹ cô ấy hoảng sợ và vội vàng báo cảnh sát. Nhưng điều tra qua điều tra lại, vẫn không có manh mối nào, cuối cùng vụ việc được kết luận là mất tích. Lúc đó, nạn buôn bán phụ nữ diễn ra tràn lan, vì vậy mọi người cho rằng Địch Hân Liên đã bị bắt cóc trên tàu."
Triệu Hướng Vãn bỗng nhớ lại Giả Thận Độc từng lẩm bẩm trong lòng: "Người cuối cùng nói về tôi như thế đã bị tôi bóp cổ c.h.ế.t và chôn dưới cái chum ở nhà vệ sinh cũ, để cho cô ta ngày ngày bị mùi hôi thối của phân và nước tiểu hành hạ."
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn rùng mình, liệu có phải... người bị chôn dưới đáy cái chum ở nhà vệ sinh cũ chính là Địch Hân Liên?
Giả Thận Độc đã làm thế nào thế?
Đới Mẫn Lệ, Khương Ngộ Xuân, Địch Hân Liên.
Triệu Hướng Vãn lẩm nhẩm ba cái tên này trong lòng.
Giả Thận Độc từng thầm thú nhận khi còn trẻ không hiểu chuyện đã tự tay g.i.ế.c ba người.
Đới Mẫn Lệ chắc chắn là do Giả Thận Độc giết, tính là một người.
Đổ tội cho Khương Ngộ Xuân, Khương Ngộ Xuân bị phán tử hình, gián tiếp bị giết, không tính vào ba người kia.
Địch Hân Liên bề ngoài là mất tích, nhưng thực tế đã bị g.i.ế.c và chôn xác trong nhà vệ sinh cũ, tính là một người.
Còn một người nữa là ai?
Có phải Thi Đồng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-604-doi-man-le-chac-chan-la-do-gia-than-doc-giet-tinh-la-mot-nguoi.html.]
Phẫn nộ, nghi ngờ, bối rối... đủ loại cảm xúc tiêu cực dâng lên, Triệu Hướng Vãn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Quý Chiêu vẫn chăm chú vẽ tranh ở góc phòng.
Quý Chiêu cảm nhận được ánh mắt Triệu Hướng Vãn, buông bút vẽ trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô.
Chú chim sơn ca hót líu lo trên cành cây, cây lớn cành lá sum xuê, dưới tàng cây cỏ xanh mướt, hoa dại nở rộ, thế giới của Quý Chiêu bình yên mà hài hòa.
[Sao vậy?]
Giọng anh trong trẻo, khiến dây thần kinh căng thẳng của Triệu Hướng Vãn được thả lỏng.
Triệu Hướng Vãn mỉm cười với Quý Chiêu: "Em không sao đâu." Chỉ là muốn nhìn thấy anh, để xoa dịu sự bồn chồn mà những tội ác trên thế giới mang lại.
[Vậy anh ở bên em.]
Quý Chiêu lấy một tờ giấy A4 trắng, một cây bút than trên bàn, kéo ghế dựa bên cạnh Triệu Hướng Vãn ra, ngồi xuống.
Quý Chiêu vươn tay về phía Cố Chi Quang.
[Cho tôi một tấm ảnh.]
Trước mắt Cố Chi Quang đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, phản ứng đầu tiên là: Má ơi, bàn tay này cũng quá là đẹp đi? Phản ứng thứ hai là há to miệng: "Anh muốn gì?"
Triệu Hướng Vãn thay Quý Chiêu nói: "Anh ấy muốn cậu đưa cho anh ấy một tấm ảnh."
Cố Chi Quang không hiểu: "Ảnh gì?"
[Bất kể là của ai, của nghi phạm, của nạn nhân, đều được.]
Quý Chiêu trả lời chuẩn xác mà lưu loát, có phần giống phong cách của Triệu Hướng Vãn.
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn hơi nhếch lên, nhìn Cố Chi Quang, lặp lại lời Quý Chiêu: "Bất kể là của ai, của nghi phạm, của nạn nhân, đều được."
Cuối cùng Cố Chi Quang cũng phản ứng lại: "Ồ, ồ" hai tiếng, lấy từ trong túi tài liệu ra mấy tấm ảnh: "Tôi đã thu thập được mấy tấm từ phòng tư liệu của học viện, bên trong có ảnh cá nhân của giáo sư Giả Thận Độc, còn có ảnh ông ấy dẫn sinh viên ra ngoài thực tập, nhìn thấy cái bóng người nhỏ bé này không? Đó chính là Giả Thận Độc, còn ảnh đời thường... không tìm thấy."
Quý Chiêu nhận lấy tấm ảnh, ánh mắt tập trung, cẩn thận quan sát.
Cố Chi Quang không hiểu cách làm việc của Quý Chiêu lắm, tò mò hỏi: "Họa sĩ vẽ chân dung hình sự, thường làm những việc gì? Vẽ chân dung theo ảnh à? Hay là vẽ chân dung theo miêu tả? Những bức ảnh truy nã trên cáo thị, chính là do họa sĩ vẽ chân dung hình sự vẽ ra phải không?"