Đến tối, sau một ngày đi điều tra, Triệu Hướng Vãn quay về văn phòng tổ trọng án.
Cô rất mệt.
Dưới ánh nắng chiều, nóng đến nỗi cả người cô đổ mồ hôi.
Bụng cô cũng đói, mặc dù trưa ăn rất no nhưng sau một ngày đi lại hỏi han đủ thứ, cô đã đói cồn cào.
Vừa bước vào văn phòng, chiếc quạt đang thổi gió nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy hơi lạ khi văn phòng yên tĩnh đến vậy, cô nhìn quanh, mọi người đâu cả rồi?
Quý Chiêu ló đầu ra từ sau tủ tài liệu treo cây trường sinh.
[Em về rồi à?]
Khuôn mặt trắng đến mức như đang phát sáng, mái tóc mái lộn xộn, đôi mắt không giấu được niềm vui, trông giống như một phong cảnh đẹp giữa thế giới ồn ào, tâm trạng của Triệu Hướng Vãn lập tức tốt hẳn lên.
"Ừ, em về rồi."
Triệu Hướng Vãn mỉm cười.
[Đói bụng rồi à?]
Triệu Hướng Vãn gật đầu, hỏi: "Mấy người Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đâu rồi? Họ chưa về à?"
[Chưa.]
Bây giờ Quý Chiêu đã quan tâm đến mọi người xung quanh hơn nhiều, nếu không Triệu Hướng Vãn sẽ không dám để anh ở lại văn phòng một mình.
Hai người đi cạnh nhau, chuẩn bị xuống nhà ăn. Vừa đi đến cửa, Quý Chiêu nhìn thấy mái tóc của Triệu Hướng Vãn đã ướt đẫm mồ hôi trước trán, ngón tay anh hơi ngứa ngáy.
[Tóc em ướt đẫm mồ hôi rồi.]
Triệu Hướng Vãn không nhịn được cười, cô khẽ dựa vào người anh.
Chim sẻ nhỏ hót vang một tiếng rồi bay đi.
Quý Chiêu nhanh chóng giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa đưa về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào trán Triệu Hướng Vãn, giúp cô gạt những lọn tóc ướt sang phía sau tai.
Động tác của anh rất dịu dàng, như thể Triệu Hướng Vãn là một món đồ gốm dễ vỡ quý giá.
Không biết tại sao, trong lòng Triệu Hướng Vãn bỗng nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-619-hai-nguoi-muon-than-mat-thi-ve-ky-tuc-xa-ma-lam-nhe.html.]
Gió nhẹ nhàng lướt qua, cánh hoa bung nở, từng cánh từng cánh từ từ xòe ra, để lộ nhụy hoa vàng óng, đung đưa trong gió.
Ngón tay của Quý Chiêu dừng lại bên mái tóc của Triệu Hướng Vãn, khung cảnh trong tâm trí anh bất chợt dừng lại.
Một giây sau, pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời.
Trên thảm cỏ mọc đầy những bông hoa sặc sỡ sắc màu.
Rực rỡ và đầy màu sắc.
Vẻ đẹp tuyệt vời khiến Triệu Hướng Vãn nín thở, không nỡ chớp mắt. Mặc dù đó chỉ là hình ảnh trong tâm trí, nhưng cô vô thức coi nó như thực tế.
Hai người nhìn nhau, trong mắt ánh lên cảm xúc mãnh liệt.
Ngón tay của Quý Chiêu từ từ trượt xuống, vừa chạm đến môi của Triệu Hướng Vãn thì tiếng bước chân nặng nề vang lên ở cửa, kèm theo giọng nói của Chu Phi Bằng: “Này...”
Triệu Hướng Vãn lùi lại nửa bước, ngón tay của Quý Chiêu khựng lại giữa không trung.
Quý Chiêu có chút thất vọng thở dài một hơi.
Triệu Hướng Vãn cười quay đầu lại, nói với Chu Phi Bằng: “Anh làm gì vậy?”
Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc mồ hôi nhễ nhại, ôm một chồng hồ sơ cũ, cười đầy ngụ ý: “Này, đây là văn phòng đấy, hai người muốn thân mật thì về ký túc xá mà làm nhé!”
Triệu Hướng Vãn không giải thích, nhận lấy chồng hồ sơ mà Hà Minh Ngọc đang cầm: “Thế nào rồi? Chị tìm được tài liệu chưa?” Vụ mất tích của Địch Hân Liên xảy ra năm 1981, còn vụ án g.i.ế.c Đới Mẫn Lệ xảy ra năm 1975, đã qua rất nhiều năm rồi. Nhìn đống tài liệu mà họ ôm, có lẽ đã tìm được manh mối gì đó.
Chu Phi Bằng cười đắc ý: “Tôi nói cho em biết, tôi đã tìm được một người, chính cô ấy đã giúp tôi tìm tài liệu. Đoán xem là ai? Nếu em đoán trúng, tôi sẽ mời em ăn tối.”
[Không ngờ rằng Chu Như Lan quả thực là một cao thủ trong việc quản lý hồ sơ. Nhờ cô ấy giúp đỡ, bọn mình thực sự đã lục ra được vài thứ từ đống giấy cũ này.]
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta một cái: “Chu Như Lan.”
Chu Phi Bằng há hốc miệng: “Này, lẽ nào học thuyết hành vi biểu cảm vi mô còn có thể đoán tên người sao? Tôi không phục!”
Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Trong số những người chúng ta quen biết, hiểu về quản lý hồ sơ, hình như chỉ có Chu Như Lan thôi, đúng không?”
Chu Phi Bằng đặt chồng hồ sơ lên bàn làm việc, hất cằm về phía cô: “Đi nào, tôi mời mọi người đi ăn tối ở căng tin.”
Bốn người vừa đi vừa nói cười, sau khi ăn tối xong thì quay lại văn phòng làm việc tiếp.
Tổ trưởng Cao Quảng Cường cùng với Chúc Khang, Hoàng Nguyên Đức và Ngải Huy đều đã đi công tác, vì vậy Chu Phi Bằng thuận lợi trở thành “tổ trưởng tạm thời”.
Chu Phi Bằng lấy hồ sơ ra, chia sẻ những gì đã thu thập được hôm nay với mọi người.
“Trước tiên, nói về Đới Mẫn Lệ. Ghi chép điều tra hình sự thời đó đã không còn nữa, nhưng trong hồ sơ các vụ án nghiêm trọng năm 1975, chúng tôi đã tìm thấy một số thông tin liên quan. Trong đó có ghi lại rằng t.h.i t.h.ể của bà ấy được phát hiện trong một khu rừng nhỏ, có dấu vết quan hệ tình dục, trong cơ thể còn lưu lại tinh dịch, cổ có vết hằn, tử vong do ngạt thở…”