Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 62: Quý Chiêu, Chơi Có Vui Không Nào?

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:20:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng…

Cô chẳng đọc được gì.

Dường như trong lòng Lạc Nhất Huy có một lớp bình phong thật dày che chắn ở đó, không thể đọc ra được gì.

Thuật đọc tâm không có tác dụng, Triệu Hướng Vãn lại càng cảnh giác hơn.

Người mưu mô thường sẽ giấu tâm sự của mình rất sâu, sẽ không dễ bộc lộ ra ngoài, trừ phi cảm xúc kích động thì mới có thể đọc được một chút.

Triệu Hướng Vãn từ từ tiến đến gần, âm thầm đánh giá người thanh niên trẻ tuổi sáng chói trước mặt này.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng, quần tây đen, giày da đen, bên hông cũng đeo một sợi dây nịt da cũng màu đen nốt, bởi vì cả người đều là màu đen, vậy nên phần da màu vàng của chiếc dây nịt trở nên vô cùng nổi bật. Cho dù Triệu Hướng Vãn không biết nhiều thương hiệu đắt tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra chiếc dây nịt này có giá không rẻ.

Mẹ của Quý Chiêu là cô của Lạc Nhất Huy, dáng vẻ của hai người có mấy phần tương tự, đều có làn da trắng và tròng mắt đen. Tuy nhiên Lạc Nhất Huy có khuôn miệng to, phần môi hơi mỏng, mái tóc ngắn, để lộ vầng trán rộng, trông nam tính hơn Quý Chiêu một chút.

Lạc Nhất Huy bắt đầu nói chuyện.

Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, cố gắng hít thở thật nhẹ, rất sợ sẽ kích động đến Quý Chiêu.

“Quý Chiêu, chơi có vui không nào? Em có đói bụng chưa? Về nhà ăn cơm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-62-quy-chieu-choi-co-vui-khong-nao.html.]

Tiếng nói của Lạc Nhất Huy dịu dàng, ấm áp lại ung dung, tựa như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, vô tình gặp nhau trên đường nên tiện thể nói chuyện phiếm vài câu.

Triệu Hướng Vãn đứng cách Lạc Nhất Huy khoảng một thước, lúc ánh đèn neon chiếu xuống, cô nhìn thấy ánh mắt anh ta đang nheo lại.

Con người khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, con ngươi sẽ mở to lộ vẻ thích thú, trái lại khi nhìn thấy một chuyện hay một người mình không thích, hai mắt sẽ thu nhỏ lại.

Sự thay đổi của ánh mắt thường không chịu sự khống chế của ý thức con người, điều này rất khó làm giả.

Mặc dù không thể đọc được suy nghĩ của Lạc Nhất Huy, nhưng thông qua sự thay đổi biểu cảm trên mặt anh ta, Triệu Hướng Vãn có thể kết luận… Lạc Nhất Huy không thích, thậm chí còn rất chán ghét Quý Chiêu.

Câu chuyện cậu con trai ngốc nhà địa chủ mà Phùng Hồng Anh dùng để kích thích Quý Chiêu cũng là do Lạc Nhất Huy kể cho bà ta nghe. Nếu như việc này là do anh ta cố tình tạo ra, thế thì tâm tư của người này sâu không tưởng tượng được.

“Quý Chiêu, anh mới đi có một lúc thôi, sao em lại chạy tới nơi này rồi? Bữa tiệc cảm ơn tối nay em còn chưa ăn gì, mau đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm thôi nào.”

Con ngươi Lạc Nhất Huy chuyển động nhanh chóng, từ dưới lên rồi dừng lại phía trên bên phải.

Khi một người nào đó đang xây dựng hình ảnh và âm thanh trong đầu, con ngươi thường sẽ hướng lên phía bên phải.

Gặp phải tình huống thế nào con người mới cần phải tự xây dựng hình ảnh và âm thanh như vậy? Chỉ có thể là lúc đang cố gắng phát huy trí tưởng tượng, sáng tạo ra một vài câu chuyện vô căn cứ mà thôi.

Bây giờ Lạc Nhất Huy không vẽ tranh cũng không viết tiểu thuyết, lại càng không phải đang trong trạng thái làm việc, ra sức tạo ra hình ảnh và âm thanh hư cấu như thế, hiển nhiên là vì để che giấu chân tướng, cũng đều là nói dối.

Nói dối? Lạc Nhất Huy rời đi vì đau bụng là nói dối? Anh ta cố ý rời đi, tại sao chứ?

Loading...