Bàn tay Chu Phi Bằng siết chặt thành nắm đấm, sau đó đập mạnh xuống bàn: “Đáng ghét! Một người như thế nhất định phải đưa tội của ông ta ra ánh sáng, phải bắt ông ta về chịu tội, nếu không sẽ còn có nhiều người bị ông ta hãm hại.”
Anh ta tìm được ghi chép lời khai từ các bạn học của Địch Hân Liên, bí thư của trường, cố vấn giảng dạy, sau đó cũng nhanh chóng xem qua các tài liệu liên quan, lúc này Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc cũng tham gia vào việc kiểm tra các tài liệu này. Giờ phút này, sự quý giá của hồ sơ điều tra tội phạm đã được bộc lộ, chẳng trách vì sao mấy cảnh sát hình sự lớn tuổi của tổ trọng án đều nhấn mạng tầm quan trọng của hồ sơ này.
“Hai người xem chỗ này đi, bình thường thầy Giả rất quan tâm đến Địch Hân Liên, nhưng dường như Địch Hân Liên không quá thích thầy Giả, người ngoài cảm thấy chua chát thay, thế là nói thầy Giả muốn xây dựng gia đình với cô ấy, thế nhưng cô ấy lại lập tức lạnh lùng nói: “Nếu cậu thích đến thế, vậy thì tới mà nhận đi.”
“Bên phía trường học cho học sinh nghỉ đông, tất cả nghiên cứu sinh đều phải báo cáo với giáo viên hướng dẫn của mình, nhưng đợt đấy Địch Hân Liên không mua vé xe về, bởi vì thầy của cô ấy bảo có nhiệm vụ, thế nên Địch Hân Liên đã viết thư về nhà nói rằng chắc phải đến gần tết mới về nhà được. Sau đó, thầy Giả lại báo nhiệm vụ bị huỷ bỏ, cũng đã mua vé tàu lửa giúp Địch Hân Liên. Khi nhận được vé tàu vào ngày 15, Địch Hân Liên cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì vé xe lửa đi tới phía bắc vô cùng khó mua vào mùa xuân, cô ấy vui vẻ thu dọn hành lý, nói muốn tạo bất ngờ cho người nhà vậy nên cũng không gọi điện báo trước với gia đình.”
Vào năm 1981, việc gọi điện thoại đường dài rất đắt đỏ, nhà Địch Hân Liên mở một quán ăn nhỏ tại quê nhà, chắc hẳn cũng không có tiền trả tiền điện thoại, bình thường cô ấy cũng chỉ liên lạc với gia đình qua thư từ, khi nào có việc gấp lắm mới gọi điện thoại về báo. Ngày 15 Địch Hân Liên nhận được vé tàu, ngày 18 về đến nhà, nếu như ngày 15 mới gửi thư đi vậy thì sợ rằng thư còn chưa kịp gửi tới thì người đã về đến nhà, thế nên Địch Hân Liên quyết định sẽ tạo bất ngờ cho người nhà mình.
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy có chút nặng nề. Vào năm đó, việc đi lại và liên lạc cũng không quá thuận tiện, thế nên mới xảy ra biết bao câu chuyện buồn vui thế này.
Giả Thận Độc cũng lợi dụng kẽ hở này thế nên mới luôn ung dung ngoài vào pháp luật như thế.
Thảo luận tới chỗ này, ba người đều có cùng một suy nghĩ: Có đột phá hay không vậy thì phải chờ kết quả điều tra của nhóm Cao Quảng Cường. Nếu như có thể tìm được nhân chứng tại quê nhà của Giả Thận Độc, chứng minh rằng tối ngày 17, Giả Thận Độc có đến huyện Xương Hán, ngày 18 có đến thôn họ Giả ở thị trấn Ma Nguyên, hơn nữa bên cạnh còn có Địch Hân Liên cùng đồng hành, thế thì Giả Thận Độc hết đường chối cãi.
Nói thế nào thì cũng là một người trưởng thành, sinh viên năm nhất cao học, cũng không thể nói biến mất là biến mất như thế được, đúng không?
Lúc Triệu Hướng Vãn cầm lấy bức ảnh của Thi Đồng ra, Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc lập tức nhích tới bên cạnh, cầm kính lúp phóng to xem một hồi, cũng không biết rốt cuộc người đàn ông mặc một chiếc áo choàng dài kẻ sọc đứng sau lùng hai vị chuyên gia ở Kinh Đô kia có phải là Giả Thận Độc hay không.
Bức ảnh này thật sự quá nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-622-khung-xuong.html.]
Ba người đang suýt xoa nhìn bức ảnh, lúc này Quý Chiêu đột nhiên giơ tay tới, cầm lấy bức ảnh trong tay Chu Phi Bằng, cẩn thận quan sát một hồi.
Trong lòng Triệu Hướng Vãn đột nhiên dâng lên chút hy vọng: “Quý Chiêu, anh xem thử xem, người trên bức ảnh này có phải là Giả Thận Độc hay không?”
Ánh mắt của Quý Chiêu hệt như một chiếc máy quét, vô cùng chuẩn xác, sau đó cũng vô cùng kiên định gật đầu một cái.
[Đúng là ông ta.]
Triệu Hướng Vãn vừa mừng vừa lo: “Anh nhìn ra bằng cách nào?”
Lời nói của Quý Chiêu vẫn vô cùng ngắn gọn, đơn giản.
[Khung xương.]
Khung xương của mỗi người, vóc dáng của mỗi người đều không hề giống nhau, người bình thường có thể không nhìn ra, nhưng đối với một hoạ sĩ như Quý Chiêu mà nói, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể đoán được ngay người này là ai, cho dù chỉ là một bóng lưng.
Mặc dù Quý Chiêu chưa từng gặp Giả Thận Độc, nhưng lần trước lúc Cố Chi Quang đến báo cáo có mang theo một số bức ảnh công việc của Giả Thận Độc tới, Quý Chiêu đã nhìn thấy và ghi nhớ.
Cho nên mới nói, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp!
Không ngờ chứng cứ quan trọng nhất, bước đột phá lớn nhất lại đến từ Quý Chiêu.
Triệu Hướng Vãn hoan hô một tiếng, kích động nhảy cẫng lên, đưa tay ra ôm lấy Quý Chiêu: “Quá tuyệt! Cũng không chờ Cố Chi Quang phóng to ảnh nữa rồi, bây giờ anh có thể cứ thế vẽ ra luôn!”