Quý Chiêu bị cô ôm lấy như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng vui thích, tim không ngừng đập bịch bịch bịch, loạn nhịp, hai tay cứng đờ rủ xuống hai bên người, không dám làm ra bất cứ hành động nào. Chỉ sợ mình chỉ cần động một chút, Triệu Hướng Vãn sẽ buông tay ra, không ôm anh nữa.
Hôm nay, chạy ở ngoài cửa một ngày, trời vừa nóng lại vừa mệt, đặt ra một loạt câu hỏi, đọc lại một loạt các hồ sơ vụ án, thế nhưng lại chẳng có chút đột phá nào.
Vào năm 1975, vụ án Đới Mẫn Lệ bị sát hại, không có ghi chép điều tra tại hiện trường, cũng không tìm thấy chứng cứ cho thấy Giả Thận Độc có mặt tại hiện trường, vô cùng hoàn hảo. Khương Ngộ Xuân gặp khó khăn trong việc giải thích, không cách nào minh oan cho bản thân mình.
Ngày 17 tháng 1 năm 1981, là ngày xảy ra vụ án mất tích của Địch Hân Liên, Giả Thận Độc rút bản thân ra khỏi vụ án vô cùng sạch sẽ, cũng không có người nào nghi ngờ ông ta có liên quan tới vụ án này, cùng lắm chỉ có vài sinh viên lên tiếng, nói rằng quan hệ giữa Giả Thận Độc và Địch Hân Liên không được tốt lắm, nhưng cũng lập tức nói rằng mặc dù Địch Hân Liên không thích Giả Thận Độc lắm thế nhưng vẫn tôn trọng thầy hướng dẫn của mình, nghe theo sự sắp xếp của thầy.
Ngày 23 tháng 1 năm 1981, là ngày xảy ra vụ án Thi Đồng nhảy lầu tự sát, cũng không hề tìm thấy chứng cứ thực tế chứng minh cái c.h.ế.t của Thi Đồng có liên quan tới Giả Thận Độc, chỉ có một tấm hình duy nhất chứng minh vào buổi sáng ngày 17 tháng 1, Thi Đồng có từng đến trạm xe lửa, nhưng không thể chứng minh việc Thi Đồng có gặp gỡ Giả Thận Độc, cũng không ai có thể chứng minh vào khoảng mười hai giờ trưa ngày 23 tháng 1, Giả Thận Độc có đi ngang qua khoa thiết kế.
Có thể thấy, tất cả nghi ngờ đều hướng về Giả Thận Độc, Triệu Hướng Vãn cũng vì mấy lời bộc bạch từ sâu trong lòng Giả Thận Độc mà có thể chắc chắn ông ta từng g.i.ế.c người, thế nhưng… Bởi vì khi đó vẫn còn rất lạc hậu, hoàn toàn không tìm được chứng cứ hữu hiệu để có thể đóng chặt Giả Thận Độc vào tội danh g.i.ế.c người này.
Bây giờ chứng cứ tới rồi!
Quý Chiêu đã nói, người thấp bé đang nấp đằng sau hai chuyên gia kia chính là Giả Thận Độc.
Trong lúc kích động, Triệu Hướng Vãn khó nén được sự kích động trong lòng, vậy nên cũng nhiệt tình chủ động ôm lấy Quý Chiêu. Thế nhưng sau khi trong lòng cảm thấy tràn đầy ấm áp, mặt Triệu Hướng Vãn lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng buông tay ra, mỉm cười đứng đó, yên lặng nhìn Quý Chiêu.
Cái ôm này tới quá đột ngột, Quý Chiêu hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thế nhưng Quý Chiêu có thể cảm nhận được sự hưng phấn mãnh liệt và sự nhiệt tình toát ra từ Triệu Hướng Vãn.
Sau một hồi ngơ ngác, Quý Chiêu chậm rãi giơ tay ra, cầm bức ảnh lên.
[Để anh vẽ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-623-ky-nang-ve-tranh-kheo-leo-va-on-dinh.html.]
Bởi vì tấm ảnh này, Triệu Hướng Vãn đã cho anh một cái ôm thật dài, trong lòng Quý Chiêu cũng bắt đầu hừng hực khao khát sáng tác, cũng không nói hai lời, xoay người quay trở lại trước bàn vẽ của mình, vùi đầu vào sự nghiệp hội hoạ của mình.
Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc không nghe được suy nghĩ trong lòng của Quý Chiêu, hai người trao đổi ánh mắt một cái, cảm thấy có chút ngơ ngẩn, sau đó cùng đưa mắt nhìn về phía gương mặt ửng hồng của Triệu Hướng Vãn: “Chuyện là như thế nào?”
Trong ấn tượng của bọn họ, tính tình Triệu Hướng Vãn vẫn luôn bình tĩnh, ổn định, không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, cho dù cô và Quý Chiêu đang yêu nhau, cũng không tới mức sẽ chủ động nhiệt tình như thế trước mặt mọi người.
Chuyện khác thường nhất định có quỷ, hai người quyết định phải hỏi cho rõ ràng.
Triệu Hướng Vãn ổn định tinh thần một chút, hai mắt phát sáng: “Quý Chiêu nói, từ khung xương có thể kết luận, người này đúng thật là Giả Thận Độc. Mặc dù hình ảnh không đủ rõ ràng, nhưng anh ấy có thể vẽ ra được.”
Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc đồng thanh: “Thật sự là Giả Thận Độc sao?”
Triệu Hướng Vãn vô cùng tin tưởng Quý Chiêu: “Vâng.”
Chu Phi Bằng vỗ đùi: “Tốt quá, tên này đưa vé tàu chứng minh bản thân đã rời thành phố Tinh trở về quê vào ngày 15, nhưng trên thực tế ngày 17 lại xuất hiện ở ga xe lửa thành phố Tinh, điều này chứng tỏ ông ta đang nói dối!”
Hà Minh Ngọc cũng cảm thấy hưng phấn: “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có đột phá.”
Đèn trong phòng làm việc của tổ trọng án rất sáng, chiếu sáng hết cả căn phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi nhựa thông, mùi hương này toả ra từ khay đựng màu vẽ của Quý Chiêu.
Phải biến một tấm ảnh trắng đen trở thành một bức tranh rõ ràng và hoàn chỉnh đòi hỏi một sự tỉ mỉ vô cùng cao, bên cạnh đó còn phải có sự quan sát nhạy bén cùng với kỹ năng vẽ tranh khéo léo và ổn định.
May mắn thay, Quý Chiêu có đủ hết những yếu tố này.
Triệu Hướng Vãn rót cho bản thân mình một ly trà lạnh, sau đó cầm ly nước ngồi xuống đối diện Quý Chiêu, chăm chú nhìn anh làm việc.