Câu trước nói phải đối phó với “con nhỏ này”, câu sau lại trở thành khiến “mày” c.h.ế.t rất khó coi. Nội tâm của Giả Thận Độc thay đổi, nói rõ ông ta đã liệt Triệu Hướng Vãn vào danh sách những người “buộc phải chết” của mình.
Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng lòng ác độc của Giả Thận Độc, rủ mắt, không nói lời nào, trong lòng lặng lẽ đáp lại một câu: Ông sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu!
Hứa Tung Lĩnh đã được thăng cấp lên làm phó cục trưởng, lần này người chịu trách nhiệm thẩm vấn chính là Cao Quảng Cường và Chu Phi Bằng, còn Hà Minh Ngọc sẽ chịu trách nhiệm viết biên bản điều tra, Triệu Hướng Vãn ngồi bên cạnh Hà Minh Ngọc để có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.
Câu hỏi đầu tiên Cao Quảng Cường đưa ra nằm ngoài dự đoán của Giả Thận Độc.
“Anh và Đới Mẫn Lệ quen biết nhau thế nào?”
Giả Thận Độc vừa nghe thấy câu hỏi này, có chút hốt hoảng, trả lời một cách máy móc: “Vào năm 1974, lúc tôi trở về quê nhà, người dân trong thôn đã hỗ trợ giới thiệu mai mối. Tôi thấy cô ấy xinh đẹp, chất phác, thế nên cũng đồng ý qua lại, tìm hiểu, sau đó hai người chúng tôi cũng nhanh chóng quyết định đi đến hôn nhân, sau đó cũng đưa cô ấy rời khỏi quê hương lên thành phố.”
Cao Quảng Cường đã hơn năm mươi tuổi, mặt mũi phúc hậu, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát, khiến người khác có cảm giác rất dễ gần, thái độ khi hỏi chuyện của ông ấy cũng giống như một người bạn đang hỏi thăm chuyện gia đình. Từ một góc độ nào đó, hành động này đã khiến Giả Thận Độc buông bỏ sự cảnh giác trong lòng.
“Đới Mẫn Lệ có thể từ nông thôn lên thành phố, hơn nữa còn có thể được đế làm việc tại trường đại học đều là công lao của anh, đúng không?”
Cảm xúc của Giả Thận Độc có chút d.a.o động, mí mắt hơi co rút: “Đúng thế.”
Trong mắt Cao Quảng Cường lộ vẻ đồng tình: “Thế tại sao cô ấy lại không thấy biết ơn những gì anh đã làm cho cô ấy, trái lại còn muốn tìm một cậu trai trẻ thế nhỉ?”
Giả Thận Độc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Cao Quảng Cường: “Chuyện này, anh đi hỏi cô ta đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-626-that-ra-trong-cau-hoi-nay-co-bay.html.]
Cao Quảng Cường cũng không thấy tức giận, ôn hoà đáp lời: “Đáng tiếc, cô ấy c.h.ế.t rồi, tôi cũng không thể hỏi cô ấy được.”
Trong ánh mắt Giả Thận Độc thoáng hiện lên vẻ u ám: “Đúng thế, đã c.h.ế.t rồi.”
[Đáng chết! Một người phụ nữ vô liêm sỉ, c.h.ế.t là đúng, c.h.ế.t là đáng lắm! Dám xem mình như cầu nối để đưa cô ta lên thành phố, sau đó lại đi tìm một tên trai trẻ để thỏa mãn bản thân, vậy thì cũng đừng trách mình vô tình vô nghĩa.]
Cao Quảng Cường cũng không gấp gáp không vội vàng, tiếp tục hỏi: “Đến khi nào anh mới phát hiện ra cô ấy ngoại tình với Khương Ngộ Xuân?”
Thật ra trong câu hỏi này có bẫy.
Năm đó, Giả Thận Độc đã từng nói, trước khi Đới Mẫn Lệ bị sát hại, ông ta hoàn toàn không biết bà ấy ngoại tình, vì thế sau đó mới cảm thấy tức giận không thôi.
Trí nhớ của Giả Thận Độc rất tốt, cười như không cười nhìn Cao Quảng Cường: “Cho đến đêm hôm đó, Đới Mẫn Lệ mãi vẫn chưa về nhà, thế nên tôi và nhà hàng xóm ở bên cạnh mới bắt đầu đi tìm thử, đến lúc đó tôi mới biết cô ta và Khương Ngộ Xuân gian díu với nhau.”
Không hỗ là giáo sư đại học, chuyện đã xảy ra được mười bảy năm rồi, thế nhưng khi trả lời các câu hỏi liên quan tới vụ án đều không có một kẽ hở nào để có thể tấn công vào.
Cao Quảng Cường gật đầu, “ừ” một tiếng: “Rừng cây nhỏ nơi phát hiện ra t.h.i t.h.ể của cô ấy có cách đường lớn xa lắm không?”
Giả Thận Độc có hơi sửng sốt, trước đây chưa từng có ai hỏi ông ta về vấn đề này, ánh mắt Giả Thận Độc vô thức lia qua bên phải rồi hướng lên trên, điều này đại diện cho việc ông ta đang suy nghĩ, trong một vài trường hợp còn có thể hiểu là đang chuẩn bị bịa ra một lời nói dối: “Khoảng hai mươi, ba mươi mét ấy.”
Thái độ của Cao Quảng Cường rất thành khẩn: “Lúc ấy đang vào lúc rạng sáng, trời vẫn còn tối, không khí lại lạnh, mọi người đều đi tìm đại thôi, sao anh lại nghĩ đến việc đi đến đó tìm thế?”
Ánh mắt Giả Thận Độc trở nên sắc bén, ngồi thẳng người dậy, xem ra, câu hỏi của Cao Quảng Cường đã đánh trúng tim đen của ông ta rồi, khiến ông ta không thể không lên tinh thần để chuẩn bị đối phó.
Triệu Hướng Vãn nhớ lại cuộc gặp gỡ với Dư Hành, ông ấy đã chỉ ra ba điểm vô lý trong câu trả lời của Giả Thận Độc: Thứ nhất, Giả Thận Độc là một người luôn có thái độ kiên quyết trong việc giảng dạy, bắt đầu từ cuối tháng mười một, mỗi ngày ông ta đều sẽ ra ngoài vào lúc 6:30 tối và về nhà vào lúc 9:30 tối, trông như thể cố ý cho Đới Mẫn Lệ cơ hội ngoại tình. Thứ hai, một người coi trọng thể diện như Giả Thận Độc lại giống trống khua chiêng gọi hàng xóm ở bên cạnh đến nhà trọ của Khương Ngộ Xuân cùng mình, trông hệt như đang diễn trò cho người khác xem. Thứ ba, nhiều người như thế nhưng lại chẳng có ai nghĩ đến việc tìm ở rừng cây nhỏ nằm ở phía Tây bắc, thế nhưng Giả Thận Độc lại chạy tới đó tìm.