Lúc ấy cũng không có ai nghi ngờ Giả Thận Độc, dù sao vào thời điểm đó, nếu ngoại tình sẽ phải ngồi tù, ông ta chỉ cần tìm người trói Đới Mẫn Lệ và Khương Ngộ Xuân lại rồi đưa tới đồn cảnh sát là có thể đạt được mục đích trả thù rồi, cần gì phải uổng công vô ích đi g.i.ế.c người như thế? Vì thế những điều này không hợp lý, nhưng cũng không có ai nhắc tới.
Bây giờ cuối cùng cũng mượn được miệng Cao Quảng Cường để hỏi những vấn đề này, cả người Triệu Hướng Vãn ngã về sau một chút, lưng dán sát vào ghế, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Giả Thận Độc.
[Ánh mắt của tên cảnh sát chó c.h.ế.t này sắc bén thật đấy! Không một ai từng chất vấn mình vấn đề này, bây giờ phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói mình thừa dịp ra ngoài đi vệ sinh, đến canh giữ trên đoạn đường này, chờ người kia tới, sau đó kéo lê cô ta tới ven đường, dùng một sợi dây đai siết c.h.ế.t cô ta? Tại sao mình có thể tìm được cô ta sao? Bởi vì mình giấu cô ta ở chỗ đó, chờ mấy con người ngu ngốc kia phát hiện ra, tiếc là mấy người đó đi suốt hai vòng vẫn chẳng phát hiện. Lúc đầu sợ người khác nhìn thấy, sau đó lại sợ không ai nhìn thấy được.]
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, cố gắng che giấu vẻ lạnh lùng trong ánh mắt: Khốn nạn, quả nhiên là do ông ta giết!
Giả Thận Độc cười một cái: “Đồng chí cảnh sát, chuyện quá khứ đã trôi qua mười mấy năm rồi, hung thủ cũng đã đền tội từ lâu, bây giờ anh đột nhiên hỏi một câu như thế, tôi thật sự không nhớ nổi. Rừng cây nhỏ đó cách đường lớn không xa lắm, có lẽ lúc cầm đèn pin đi tìm kiếm xung quanh, tôi đã vô tình nhìn thấy gì đó chăng? Hoặc cũng có thể do tìm mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy người, theo bản năng tôi bắt đầu đến tìm ở những chỗ tối cũng nên? Tóm lại… Cũng xem như ý trời đi, để chúng tôi tìm thấy t.h.i t.h.ể Đới Mẫn Lệ, sau đó bắt hung thủ Khương Ngộ Xuân về chịu tội!”
Cao Quảng Cường có cách thẩm vấn của riêng mình, trông cũng khá ổn.
Cho dù Giả Thận Độc trả lời như thế nào, Cao Quảng Cường đều không nhanh không chậm, dựa theo tiết tấu của riêng mình, từ từ chậm rãi tra hỏi.
“Anh thật sự cho rằng hung thủ chính là Khương Ngộ Xuân sao?”
“Đương nhiên rồi! Tôi cũng tin tưởng luật pháp công bằng.”
“Anh cảm thấy có khả năng nào mà câu chuyện chính là có người g.i.ế.c Đới Mẫn Lệ, sau đó vu oan giá hoạ cho Khương Ngộ Xuân không?”
“Chắc chắn là do tên đó giết.”
“Đới Mẫn Lệ ngoại tình, vừa mắt một cậu thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, vạm vỡ và điển trai hơn anh, anh cũng xem như người cùng đầu ấp tay gối với cô ấy, thế mà chẳng hề hay biết một chút gì luôn sao? Tôi không tin.”
Sắc mặt Giả Thận Độc bắt đầu trở nên khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-627-toi-cung-tin-tuong-luat-phap-cong-bang.html.]
Cao Quảng Cường chậm rãi nói tiếp: “Mỗi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, ban đầu Đới Mẫn Lệ vừa ý anh, đồng ý kết hôn với anh là bởi vì vừa ý việc anh là người sống trong thành phố, có thể đưa cô ấy từ vùng quê hẻo lánh ra thành phố lớn. Sau khi đạt được mục đích, cô ấy đi làm trong vườn hoa lại vừa mắt một câu thanh niên trẻ tuổi vạm vỡ làm việc chung với mình. Mặc dù Khương Ngộ Xuân chỉ làm bán thời gian ở đó, thế nhưng cũng không ngăn cản được dáng vẻ điển trai của cậu ta nhỉ. Tôi nghe nói hai người họ lúc ở trên giường cũng rất hoà hợp, không ít người cho rằng hai người họ là một đôi kim đồng ngọc nữ, tình chàng ý thiếp, vô cùng xứng đôi. Mọi người cũng không ngừng bàn tán sôi nổi, chẳng lẽ… Anh thật sự chẳng nghe thấy dù chỉ một chút sao?”
Trong ánh mắt Giả Thận Độc lúc này tựa như chứa đầy gai nhọn, nhìn chằm chằm về phía Cao Quảng Cường.
[Sao anh ta dám? Cứ như thế nói ra những chuyện đáng xấu hổ này. Cô ta chính là một người phụ nữ không biết xấu hổ! Cô ta đáng chết! Mình g.i.ế.c cô ta thì sao? Hừ! Dám qua cầu rút ván, tính kế mình sao, ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta là phúc của cô ta rồi đấy! Còn cái tên dám lên giường với vợ ông đây, thế thì tao cho mày mang tiếng xấu cả một đời nhé!]
Triệu Hướng Vãn vốn đã có thể xác nhận chính Giả Thận Độc là người đã sát hạt Đới Mẫn Lệ, bây giờ quan trọng chính là phải tìm cho ra manh mối có ích. Nghe mấy câu mắng chửi từ tận đáy lòng của ông ta, lúc này cô lấy ra chiếc bút máy thép, nhẹ nhàng vặn mở ống mực bên trong, phát ra mấy tiếng “kẽo kẹt” có tiết tấu.
Cao Quảng Cường nghe thấy tiếng động này, cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ đặt câu hỏi.
“Chiếc khăn quàng màu đỏ thật sự là của Đới Mẫn Lệ sao?”
“Đúng thế.”
Kéo kẹt, kẽo kẹt.
“Vậy chiếc áo len màu xanh thật sự là của Khương Ngộ Xuân sao?”
“Đúng.”
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
“Đới Mẫn Lệ là do anh g.i.ế.c đúng không?”
“Đúng.”
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Cao Quảng Cường đột nhiên ngừng đặt câu hỏi, đưa mắt nhìn Giả Thận Độc.