Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 628: Bên Ngoài Mạnh Mẽ, Bên Trong Yếu Ớt

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:30:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Giả Thận Độc mới ý thức được mình vừa nói thật, há hốc mồm cứng họng, bắt đầu tức giận mắng chửi: “Không phải, không phải! Tôi không có! Đới Mẫn Lệ là do Khương Ngộ Xuân giết, việc này toà án cũng đã điều tra xong cả rồi, sao có thể sao được.”

Cao Quảng Cường xụ mặt: “Chính miệng anh vừa thừa nhận bản thân đã sát hại vợ mình đấy.”

Giả Thận Độc đột nhiên đứng lên, nhưng phát hiện hai tay mình đang bị còng cố định vào trên ghế sắt, tức giận kêu lên: “Ai bảo các người thẩm vấn tôi? Tôi là giáo sư đại học đấy nhé, là nhân tài cấp quốc gia, tôi đã phạm phải chuyện gì mà các người lại ở đây tra khảo tôi? Tôi không hề thừa nhận điều gì cả! Là do các người cứ liên tục tạo ra mấy tiếng kẽo kẹt ồn ào, khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ, cho nên tôi mới nói sai.”

Sắc mặt Cao Quảng Cường dần dần trầm xuống: “Vì để phòng ngừa việc anh có thể tự huỷ hoại hoặc hành hung cảnh sát, chúng tôi có quyền còng anh lại. Anh cứ yên tâm, phàm là những chuyện anh từng làm, ông trời đều ghi nhớ hết thảy đấy.”

Tim Giả Thận Độc bắt đầu đập mạnh, ông ta lấy tay đ.ấ.m vào tay vịn của ghế, phát ra một tiếng “cạch” chói tai, thành ghế toả ra cảm giác lạnh buốt, khiến ông ta càng cảm thấy bất ổn.

[Bản thân mình đã làm nhiều chuyện ác rồi, nhưng từ trước đến nay chưa từng chịu trừng phạt bao giờ.]

[Một giáo sư nổi tiếng như Chu Thành Lĩnh, mình bảo đánh là đánh, nói nhổ nước bọt là nhổ nước bọt ngay, kéo hai tay, cắt bao quy đầu, thế nào chứ? Không một người nào dám đối đầu với mình! Về sau, giáo sư Chu vừa qua đời, những chuyện bản thân mình đã làm cũng theo ông ta xuống mồ, còn bản thân mình thì có được dự án, thăng chức, hướng dẫn nghiên cứu sinh, ai dám nói gì trước mặt mình chứ?]

[Đới Mẫn Lệ thích trai trẻ sao? Ha ha, mình cho bọn họ đến thế giới bên kia làm vợ chồng với nhau suốt đời luôn. Vậy thì sao chứ? Không một người nào cho rằng mình chính là hung thủ, ngay cả toà án cũng đứng về phía mình.]

[Đầu năm nay, người hiền lành thì bị người khinh, ngựa thuần thì bị người khác chê, chỉ cần các người sống đủ ác, vậy thì cũng không có người nào bắt nạt được!]

Ở một nơi tương đối đơn thuần như môi trường ở trường cao đẳng, đối diện với toàn những thành phần trí thức ôn hoà, khoan dung, một người thâm độc như Giả Thận Độc, dựa vào chút khôn vặt của mình, giở một số thủ đoạn nhỏ, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Bây giờ lại bị cảnh sát bắt về tra hỏi, đối mặt với sự thật bản thân bị cắm sừng, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được sự tôn nghiêm của pháp luật.

“Các người đang muốn làm gì? Đừng có ở đây nghiêm hình ép cung tôi! Bây giờ các người hỏi chuyện của Đới Mẫn Lệ làm cái gì? Người cũng đã c.h.ế.t được mười mấy năm rồi, toà án cũng đã xử lý, xác định được hung thủ, bây giờ các người ở đây ép tôi thừa nhận cái gì? Cô ta là do Khương Ngộ Xuân giết! Tình cảm giữa tôi và cô ta rất tốt đẹp, sao Mẫn Lệ có thể chịu chia tay với tôi chứ? Tôi vừa có học vấn, vừa có văn hoá, cái tên nhóc con mà Đới Mẫn Lệ qua lại, cái tên chỉ có mỗi một công việc bán thời gian đó sao có thể so sánh với tôi chứ? Mẫn Lệ không muốn qua lại với cậu ta nữa thế nên Khương Ngộ Xuân mới ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta đấy, cậu ta mới chính là hung thủ!”

Bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu ớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-628-ben-ngoai-manh-me-ben-trong-yeu-ot.html.]

Triệu Hướng Vãn đã nhìn ra sự chột dạ từ sâu trong nội tâm của Giả Thận Độc.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Âm thanh trong trẻo phát ra từ chiếc bút máy lại tiếp tục vang lên, vang vọng bên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh không một tiếng động, tiếng động này càng khiến một người đang chột dạ như Giả Thận Độc càng cảm thấy khủng hoảng.

Ông ta cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Hít sâu, sau đó lại thở hắt ra một hơi…

[Đừng hoảng, đừng hoảng, không phải sợ, cảnh sát phá án đều dựa vào chứng cứ. Chỉ cần bản thân mình c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, thế thì cũng không ai có thể định tội mình được!]

Lúc này, Chu Phi Bằng đột nhiên lên tiếng.

“Giáo sư Giả, ông thi lên thạc sĩ vào năm nào thế?”

Câu hỏi này đơn giản, có liên quan tới công việc của Giả Thận Độc, cũng không liên quan gì tới vụ án, sự chú ý của Giả Thận Độc cũng nhanh chóng chuyển hướng sang bên này: “Năm 1978.”

“Vậy năm đó ông khoảng ba mươi tuổi đúng không? Sao muộn như vậy mới thi nghiên cứu sinh vậy?”

“Đến năm 1977, nhà nước mới khôi phục các kì thi vào các trường cao đẳng, đại học, đến năm 1978 mới bắt đầu nhận học sinh thi nghiên cứu sinh, cho nên tới năm 1978 tôi mới có thể thi lên thạc sĩ.”

“Mỗi năm trường ông nhận bao nhiêu người thi nghiên cứu sinh?”

“Lúc mới bắt đầu, số người tham gia cũng không nhiều, mỗi năm tôi cũng chỉ hướng dẫn có một nghiên cứu sinh mà thôi. Về sau số sinh tham gia nghiên cứu sinh cũng càng lúc càng nhiều, bây giờ mỗi năm tôi hướng dẫn từ hai đến ba nghiên cứu sinh.”

Loading...