“Nghiên cứu sinh mà ông hướng dẫn năm 1979 ấy, tên là gì nhỉ?”
Giả Thận Độc đột nhiên ngừng lại.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tiếng động này lại vang lên lần nữa, dường như đang muốn thúc giục ông ta mau chóng trả lời.
Lúc này, Giả Thận Độc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ hung hăng, quay sang nhìn Triệu Hướng Vãn: “Đừng có vặn nắp bút nữa! Cái tiếng động đó của cô rất ồn ào! Khiến tôi đau hết cả đầu.”
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Triệu Hướng Vãn vẫn tiếp tục kích thích, dường như không nghe thấy lời ông ta vừa nói.
Một người luôn cho rằng bản thân nắm chắc mọi thứ trong tay như Giả Thận Độc vô cùng ghét những thứ bản thân không thể điều khiển được, ví dụ như… Mấy tiếng động kỳ lạ.
Giả Thận Độc không thể ngăn được Triệu Hướng Vãn, tức giận tới mức n.g.ự.c không ngừng phập phồng, cảm xúc cũng bắt đầu mất khống chế.
Chu Phi Bằng cao giọng, lạnh lùng nói: “Mau nói cho tôi biết, cô ấy là ai?”
Giả Thận Độc thua trận, nửa ngày mới lên tiếng: “Địch... Địch Hân Liên.”
Chu Phi Bằng lại hỏi tiếp: “Bây giờ cô ấy đâu rồi?”
Lần này Giả Thận Độc đã có kinh nghiệm: “Không biết.”
Thẩm vấn suốt từ nãy đến bên giờ, đây là lần đầu tiên Giả Thận Độc nói lên hai chữ “không biết” này.
Nếu ông ta là một người đủ xảo quyệt, thế thì ngay từ những câu hỏi đầu tiên, ông ta sẽ trả lời “không biết”, chứ không phải hỏi gì đáp nấy như nãy giờ.
Triệu Hướng Vãn nghe từ nãy đến bây giờ, trong lòng vốn cảm thấy căng thẳng cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại. Mặc dù tên Giả Thận Độc này đã đi được tới tận bây giờ mà không để lộ ra chút sơ hở nào, cũng không phải bởi vì năng lực phản trinh sát của ông ta mạnh gì, mà là do nơi ông ta xuất thân là từ một trường đại học, cao đẳng. Đó cũng là một nơi tập trung những thành phần trí thức của đất nước, là một nơi mà sinh viên tôn trọng giảng viên, giảng viên tôn trọng các lãnh đạo trường, là một nơi chứa đầy kiến thức, có thể được xem một đỉnh tháp xinh đẹp, hoàn hảo.
Ông ta bắt nạt đồng nghiệp, các giáo sư khác tránh xa, cùng lắm cũng chỉ mắng ông ta vô liêm sỉ, gọi ông ta là Giả Bán Luân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-629-het-nhu-mot-con-soi-lac-giua-bay-cuu-vay.html.]
Ông ta ức h.i.ế.p học sinh, mấy học sinh không dám phản kháng, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nghiêm trọng thì nghỉ học, nhảy lầu.
Cũng không phải ông ta mạnh mẽ gì, mà bởi vì những người mà ông ta đối mặt quá hiền lành, ôn hoà.
Hệt như một con sói lạc giữa bầy cừu vậy.
Con sói này sau khi ăn được một con dê thì lại tự cho rằng bản thân vô cùng mạnh mẽ, đắc ý không thôi. Thế nhưng nó lại quên mất một chuyện… Chỉ cần thợ săn xuất hiện, nó chắc chắn phải chết!
Triệu Hướng Vãn tin tưởng, lập tức quay sang nháy mắt với Chu Phi Bằng.
Nhận được dấu hiệu từ Triệu Hướng Vãn, hai mắt Chu Phi Bằng phát sáng. Được rồi, Triệu Hướng Vãn đã bảo anh ta tiếp tục, điều này đại diện cho việc, Giả Thận Độc không phải người khó đối phó.
Chu Phi Bằng cầm lấy tập hồ sơ: “Trong vụ án Địch Hân Liên mất tích, ông từng nói với cảnh sát rằng, bản thân đã ngồi xe lửa về quê vào ngày 15 tháng 1 năm 1981, có đúng không?”
Giả Thận Độc gật đầu: “Ừ.”
Chu Phi Bằng lại tiếp tục truy hỏi: “Vào giữa trưa ngày 17 tháng 1 năm 1981, ông đang ở đâu?”
Giả Thận Độc ngơ ngác, con ngươi không nhịn được liếc sang bên phải rồi lại nhìn xuống dưới: “Tôi, tôi không ở nhà thì còn ở đâu được chứ?”
Chu Phi Bằng hung hăng đập mạnh tập tài liệu trong tay xuống bàn.
Một tiếng “bốp” mạnh mẽ vang lên.
Hai vai Giả Thận Độc run lên một cái.
Lúc này, ai mắt Chu Phi Bằng híp lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Ông nói dối!”
Giả Thận Độc ngẩng đầu lên nhìn Chu Phi Bằng, thái độ hung hăng phách lối ban nãy cũng nhanh chóng biến mất: “Không có, tôi không nói dối. Chuyện này cũng đã trôi qua mười một năm rồi, sao tôi có thể nhớ được hôm đó tôi đã ở đâu, làm gì được chứ?”
Chu Phi Bằng cười lạnh, chậm rãi lấy ra một khung ảnh màu trắng từ trong tập tài liệu rồi đặt úp xuống bàn: “Ông hãy cố mà nhớ lại cho kĩ một chút, vào ngày 17 tháng 1 năm 1981 ông đang ở đâu.”
Ánh mắt Giả Thận Độc nhìn về phía khung ảnh màu trắng kia, một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng ông ta.
[Đó là cái gì? Đó là cái gì vậy chứ? Ngày hôm đó Thi Đồng đã dùng máy ảnh chụp hình cho mọi người, có khi nào đã chụp dính mình vào trong đó không nhỉ? Không phải bọn họ đã đến nhà Thi Đồng điều tra rồi đó chứ? Người đó cũng đã c.h.ế.t lâu như vậy rồi, sao âm hồn không tiêu tán đi chứ? Mình cho rằng tên đó vừa c.h.ế.t thì tất cả di vật đều được đốt theo cùng, sao bây giờ vẫn còn giữ lại? Con nhỏ gái quê đó, đúng là đáng chết, nếu sớm biết như thế, khi đó mình đẩy cô ta xuống lầu cho rồi, bảo rằng cô ta buồn tình nên tự tử…]
Chu Phi Bằng nghiêm nghị quát lên: “Nói mau! Khi đó ông đang ở đâu?”