“Không muốn ăn cơm sao? Thế không được đâu, nếu như em đói bụng, vậy thì cô và dượng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh mất. Ha ha…” Lạc Nhất Huy có vẻ căng thẳng há to miệng, cười lớn.
Hai tay đang giơ ngang của Quý Chiêu có chút thay đổi.
Ánh mắt Quý Cẩm Mậu sáng lên, thấp giọng lên tiếng thúc giục Lạc Nhất Huy: “Thằng bé có phản ứng rồi, tranh thủ thời gian gọi nó trở vào đi.”
Lạc Nhất Huy “ừ” một tiếng, trong mắt thoảng hiện lên vẻ khác lạ: “Quý Chiêu à, trời tối rồi, gió cũng nổi lên rồi, em rất lạnh đúng không? Thế này đi, em từ từ đứng dậy, anh đỡ em.”
Hai tay Quý Chiêu bắt đầu đung đưa lên xuống, sau đó từ từ xoay đầu lại, ánh đèn neon phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong tròng mắt đen lanh lợi của anh, trông hệt như hai viên đá quý xinh đẹp.
Lúc mặt Quý Chiêu chuyển hướng nhìn sang khu vực hành lang của khách sạn, Triệu Hướng Vãn cũng nhìn thấy rõ ràng, đôi môi khô khốc của anh mím chặt, mái tóc rối bời, cả người khẽ run. Ánh mắt anh mê mang, con ngươi không có tiêu cự, tựa như vẫn còn trong giấc mộng.
Trạng thái này không đúng.
Tiến gần thêm một bước nữa, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng nhìn rõ được nội tâm của Quý Chiêu.
Thế giới nội tâm của anh không giống người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-63-em-tu-tu-dung-day.html.]
Sau khi có được thuật đọc tâm, ở trong mắt Triệu Hướng Vãn, người bình thường giống như một chiếc radio, chỉ cần chỉnh đúng tần số, tiếng nói trong lòng sẽ truyền đến tai. Nhưng Quý Chiêu lại giống như một chiếc tivi đen trắng, khi tiếp cận anh, trong đầu Triệu Hướng Vãn hiện lên những hình ảnh động.
Một nơi hoang dã phủ đầy tuyết, những bông hoa tuyết rơi đầy trên đất, trông vừa xơ xác vừa yên tĩnh. Một con chim sơn ca trắng muốt bay trên không trung, lúc này nó đang liều mạng vỗ cánh, cố gắng tìm cho mình một nhánh cây để nghỉ chân.
Trong giọng nói của Lạc Nhất Huy chứa đầy vẻ cám dỗ: “Rất tốt, đừng nhìn xuống, từ từ thôi nào, trước tiên em vịn vào cây cột bên cạnh rồi đứng lên đi, sau đó đi trên khung thép. Không sao đâu, anh đang đưa tay qua này, anh đi về phía này đi.”
Quý Cẩm Mậu căng thẳng nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của Quý Chiêu, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa mong đợi Quý Chiêu sẽ nghe lời đi tới, nhưng cũng sợ anh không cẩn thận té xuống đất.
Giọng nói của Lạc Nhất Huy vang lên, hình ảnh vốn đang yên tĩnh trong lòng Quý Chiêu bỗng náo động, một trận gió lớn thổi tới cuốn lấy lớp tuyết dày đọng trên mặt đất, gào thét, phẫn nộ. Cánh của con sơn ca cũng bị trận gió lớn lay động, bắt đầu bay lượn ở tầm thấp.
Trong thế giới của Quý Chiêu, anh hóa thân thành con sơn ca kia, chẳng trách vì sao anh lại ngồi trên khung thép này, bởi vì chỉ có khi ở nơi này, anh mới có thể vỗ “đôi cánh” của mình, cố gắng bay lượn để thoát khỏi vùng hoang dã yên tĩnh này.
Lời nói của Lạc Nhất Huy cũng không hề trấn an Quý Chiêu gì cả, trái lại còn khiến nội tâm đang yên tĩnh của anh nhiễu loạn.
“Quý Chiêu, anh đang đứng đây chờ em này, mau tới đây đi. Ba em, mẹ em, và cả má Phùng, Đoạn Dũng… mọi người đều đang chờ em đấy.”
Ánh đèn neon nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Quý Chiêu chợt mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Lạc Nhất Huy.
[Cuối cùng!]
Cảm xúc của Lạc Nhất Huy chập chờn, bức bình phong vừa dày vừa nặng trong nội tâm anh ta cuối cùng cũng nứt ra một lỗ nhỏ, Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng lòng anh ta. Nhưng chỉ với hai chữ đã khiến adrenaline trong cơ thể cô tăng vọt.