Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 631: Tại Sao Ông Lại Nói Dối Cảnh Sát?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:30:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe được suy nghĩ của mọi người, Triệu Hướng Vãn lại xoay nắp bút.

Cạch!

Một tiếng vang, thể hiện sự thúc giục.

Nhân lúc ông ta yếu, đòi mạng ông ta!

Chu Phi Bằng hét lớn một tiếng: "Thành thật khai báo!"

Giả Thận Độc rất lâu sau mới trả lời một câu: “Khai gì cơ?” Cổ họng ông ta hơi căng lên, lời nói cất lên nghe sượng xạo, như lưỡi d.a.o cùn cọ vào đá, chói tai vô cùng.

Chu Phi Bằng chỉ vào bức ảnh: "Trong vụ án mất tích của Địch Hân Lên, ông nói cảnh sát ngày 15 tháng 1 năm 1981 ông lên tàu về quê, ngày 17 tháng 1 năm 1981 có mặt ở nhà. Vậy tại sao ông lại xuất hiện trên bức ảnh này?"

Giả Thận Độc bắt đầu nói nhanh hơn: "Chuyện lúc đó tôi đã quên rồi. Người này là tôi sao? Tôi không biết."

Đôi mắt ông ta bắt đầu đảo loạn, rõ ràng là đang nói dối.

Trong tiếng cạch cạch, Triệu Hướng Vãn từ tốn nói: “Chiếc áo khoác dạ ấy, ngay cả bây giờ nhìn vẫn còn thời thượng, không rẻ chút nào đúng không? Chúng tôi cầm bức ảnh này về làng hỏi, ai cũng nhớ, nói đó chính là ông. Cả cái túi hành lý kia, cũng là túi ông mang về làng trước Tết. Thế nên… khai thật đi, chối cãi vô ích thôi.”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, khiến Giả Thận Độc thêm rối bời. Ông ta biết nữ cảnh sát này cố tình quấy rối, nhưng lại không thể kiềm chế cảm xúc. Lời của Triệu Hướng Vãn đánh trúng tâm can ông ta, đôi mắt ông ta đảo nhanh hơn nữa.

[Nhận ra rồi sao? Không trốn được sao? Ai mà ngờ ông đây khó khăn lắm mới ăn mặc chỉnh tề một lần lại để lộ sơ hở chứ? Dân làng thì hiểu gì, chuyện này ngoài người nhà mình ra, chẳng ai biết. Đúng, thừa nhận rồi sao?]

Cuối cùng chỉ số thông minh của Giả Thận Độc cũng online được một lúc, ông ta ngẩng đầu lên: “À, tôi nhớ rồi, ban đầu tôi mua vé ngày 15 để về quê, nhưng khi đến ga tàu thì bị một người phụ nữ quyến rũ, nhất thời không kiềm chế được nên đã theo cô ta tới một nhà nghỉ nhỏ chơi hai ngày, đến ngày 17 mới mua vé về nhà.”

"Tại sao ông lại nói dối cảnh sát?"

"Tôi nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa giáo sư đại học đi chơi gái, truyền ra sẽ không tốt nên mới nói dối."

"Nhà nghỉ nào? Bao nhiêu tiền?"

Giả Thận Độc lắc đầu.

"Ông đi tàu nào? Mấy giờ khởi hành?" Triệu Hướng Vãn vẫn không nhanh không chậm như cũ, nhưng tiếng gõ nắp bút lại dồn dập hơn. Hai nhịp điệu trái ngược này khiến Giả Thận Độc nhạy cảm, quen thao túng người khác, trở nên bực bội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-631-tai-sao-ong-lai-noi-doi-canh-sat.html.]

"Nói chung là buổi sáng, chuyến nào thì tôi quên rồi."

"Ông có gặp Địch Hân Liên không?"

Lần này Giả Thận Độc trả lời rất nhanh: "Không có."

Căn phòng bỗng trở nên im lặng.

Giả Thận Độc mừng thầm trong lòng, xem ra cuối cùng mình cũng tránh được cửa ải này.

[Cảnh sát có thể làm gì chứ? Có ảnh chụp thì sao? Mình thừa nhận thì sao? Dù mình ngồi cùng một chuyến xe với Địch Hân Liên, bọn họ sẽ vẫn không thể khẳng định mình liên quan đến vụ mất tích của cô ta. Cùng ngồi chung tàu có rất nhiều người, chẳng lẽ mình phải liên quan đến tất cả bọn họ? Tấm vé đó là mình mua, mình đứng đợi ở ga tàu, thấy cô ta thì nói rằng có dự án khẩn cấp, yêu cầu cô ta xuống ga Nghi Lĩnh với mình trước, vài ngày sau sẽ để cô ta về nhà.

Đương nhiên lúc đó Địch Hân Liên không vui nhưng mình là thầy giáo, chỉ cần sầm mặt răn dạy vào câu thì nhất định cô ta không dám phản kháng, chỉ có thể không tình nguyện lên xe với mình. Nếu không phải gặp Thi Đồng thì trên đời này sẽ không ai biết Địch Hân Liên với mình cùng về quê.]

Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên mở miệng nói, phá vỡ sự im lặng này.

"Chuyến tàu ngày 17, ông xuống trạm nào?"

"Nghi Lĩnh."

"Mấy giờ đến nơi?"

"Buổi tối, tầm bảy, tám giờ."

"Ông ở đâu?"

"Không nhớ rõ."

"Theo chúng tôi biết, buổi tối ngày 17 ông đang ở nhà chị Ba của ông Giả Diễm Minh."

Giả Thận Độc há hốc, rất lâu mới phản ứng kịp: "Chị Ba của tôi... chị Ba của tôi đã mất."

[Chị của mình c.h.ế.t bệnh, anh rể dẫn con rời khỏi huyện Xương Hán, làm sao họ biết mình ở nhà chị ấy tối hôm đó? Tối đó, mình và Địch Hân Liên xuống ga Nghi Lĩnh tầm hơn bảy giờ, rồi chuyển sang tàu quá cảnh tới ga huyện Xương Hán, khoảng mười một giờ hơn mới tới nơi. Nhà chị Ba mình gần ga tàu, anh rể và con không ở nhà, mình dẫn Địch Hân Liên vào đó, tiện có chỗ ở.]

Triệu Hướng Vãn im lặng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Giả Thận Độc. Đôi mắt phượng của cô lóe lên ánh sáng sắc bén, tựa như thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, lạnh lẽo đến rợn người.

Ánh mắt như vậy khiến Giả Thận Độc ngày càng mất tự tin.

[Tối đó, mình đã dẫn cô ta về nhà chị Ba mình, Địch Hân Liên nổi giận, chất vấn mình: Không phải là làm dự án sao? Sao lại về nhà thầy? Mình xuống nước an ủi, nói mình thích cô ta, muốn dẫn về ra mắt gia đình. Mình còn hứa hẹn rằng chỉ cần cô ta đồng ý cưới, mình sẽ tìm cách giữ cô ta lại làm giảng viên ở đại học tỉnh Tương, như vậy vợ chồng cùng nhau làm dự án, cùng kiếm tiền.

Loading...