Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 635: Chỉ Cần Tìm Thấy Thi Thể Trong Nhà, Dù Giả Thận Độc Có Chối Cãi Thế Nào Cũng Vô Ích!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:30:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là nơi ông cảm thấy an toàn, không cần phải đề phòng bất cứ điều gì.

Năm đó, khi g.i.ế.c Đới Mẫn Lệ, đổ tội cho Khương Ngộ Xuân, t.h.i t.h.ể bị phát hiện trong rừng cây; khi đẩy Thi Đồng xuống lầu, dàn dựng thành vụ tự sát, t.h.i t.h.ể được xe cứu thương mang đi. Không gặp chút khó khăn nào trong việc xử lý xác.

Nhưng g.i.ế.c Địch Hân Liên, ông ta mới nhận ra g.i.ế.c người thì dễ, nhưng xử lý t.h.i t.h.ể thì khó.

Chặt xác? Chặt ở đâu? Thịt, xương rồi sẽ thế nào? Đặc biệt là cái đầu, d.a.o chặt củi còn không chặt nổi, phải xử lý sao? Nếu vứt lung tung, chó hoang có thể ăn hết thịt, nhưng xương thì sao? Nếu bị người ta phát hiện thì sao?

Chôn ở chỗ hẻo lánh? Nhưng vẫn phải chuyển xác, phải đào hố. Dân làng thích nhất chuyện trong nhà, rất tò mò. Đào hố chôn xác ngay trước mặt họ, sao mà làm được?

Cùng lắm là chôn vào ban đêm, nhưng xác vẫn thối rữa, chắc chắn sẽ thu hút chó hoang đào bới, chẳng phải xương cốt sẽ bị phát hiện sao?

Suy đi tính lại, chỉ có thể chôn trong nhà cũ. Nhà có người ở, xác của Địch Hân Liên được chôn dưới hầm phân trong nhà vệ sinh, ai mà phát hiện được?

Ngay cả khi có mùi hôi thối, hầm phân vẫn có thể che lấp hết.

Thế là Giả Thận Độc bàn với gia đình, mượn cớ sửa nhà vệ sinh và chuồng lợn để đào hố chôn xác.

Chị Ba của Giả Thận Độc đã tận mắt chứng kiến ông ta g.i.ế.c người, sợ đến nỗi không nói được lời nào.

Ông nội, bố mẹ của ông ta nhìn thấy xác c.h.ế.t cũng sợ run lên, nhưng... không một ai cho rằng Giả Thận Độc làm sai. Họ đều nghĩ: cháu tôi, con tôi, em tôi là giáo sư, chắc chắn là do tức quá mới g.i.ế.c người, con bé đó đáng chết!

Thế là cả nhà đồng tâm hiệp lực chôn xác Địch Hân Liên dưới hầm phân.

Có thể đó là quả báo, có thể là do tâm lý sợ hãi, hoặc do khí độc từ xác thối, cả nhà họ lần lượt mắc bệnh và qua đời, bây giờ chỉ còn bố của Giả Thận Độc còn sống nhưng ông lão cũng gầy sọp, chỉ chờ chết.

Giả Thận Độc đã tự an ủi bản thân vô số lần: Đây không phải là quả báo, đây là quy luật sinh lão bệnh tử, không ai tránh khỏi. Ông ta chi tiền sửa đường, muốn có chút danh tiếng tốt, cũng muốn tích phúc cho gia đình, nhưng tất cả đều vô ích.

Hôm nay, câu "quả báo" của Triệu Hướng Vãn đã đánh thẳng vào tim ông ta, chút lương tri ít ỏi đột nhiên bùng phát, ông ta cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, bắt đầu khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-635-chi-can-tim-thay-thi-the-trong-nha-du-gia-than-doc-co-choi-cai-the-nao-cung-vo-ich.html.]

"Tôi không muốn, tôi không muốn... Lúc ba tuổi, tôi hầu như không phải tự đi, ông bà, cha mẹ thay phiên cõng tôi, coi tôi như báu vật. Chỉ cần tôi ừ một tiếng, cả nhà đều vây quanh hỏi han. Ông tôi nói, tôi là sao Văn Khúc hạ phàm, là sinh mạng của ông ấy."

"Trong mắt họ, tôi là đứa trẻ thông minh nhất, đẹp nhất, có tiền đồ nhất, cho dù tôi làm gì cũng được bọn họ khen ngợi. Mỗi lần bị ức h.i.ế.p ở ngoài, chỉ cần về nhà là tôi cảm thấy thoải mái, thư thái."

"Tôi không ngờ xử lý t.h.i t.h.ể lại rắc rối đến vậy, tôi cũng không ngờ sẽ hại c.h.ế.t ông bà, mẹ tôi. Tôi thực sự rất hối hận, đáng lẽ không nên đưa Địch Hân Liên về nhà. Đáng lẽ nên g.i.ế.c và vứt ở đâu đó, để cảnh sát đau đầu, sao tôi lại đưa về nhà? Thi thể đã chôn dưới hầm phân, sao vẫn ảnh hưởng đến sức khỏe gia đình?"

Tuyệt vời!

Chu Phi Bằng và Cao Quảng Cường cùng đứng lên, t.h.i t.h.ể của Địch Hân Liên đã được tìm thấy!

Cao Quảng Cường không còn tâm trí tiếp tục thẩm vấn, bỏ lại một câu: "Tôi đi báo cáo, yêu cầu công an huyện Xương Hán phối hợp điều tra."

Chỉ cần tìm thấy t.h.i t.h.ể trong nhà, dù Giả Thận Độc có chối cãi thế nào cũng vô ích!

"Kẹt…"

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Cao Quảng Cường vội vã rời đi.

"Bịch!"

Cửa lại khép lại.

Phòng thẩm vấn đột nhiên trở nên im lặng, Giả Thận Độc nhận ra điều gì đó không ổn, buông tay ra, từ từ ngẩng đầu lên.

Nước mắt, nước mũi chảy dài, đôi lông mày sắc bén của ông ta bị bàn tay chà xát đến nham nhở, trông thật kỳ quái. Những vết sẹo lõm nông sâu phân bố khắp mặt ông ta, quả thực là một gương mặt xấu xí đến tột cùng.

Với gương mặt này, ông ta khoác lên mình chiếc áo giáo sư, lợi dụng quyền lực để điều khiển sinh viên làm dự án, tìm tài liệu, viết luận văn cho mình nhưng cuối cùng chỉ một lời khen ngợi cũng không có, thay vào đó là những lời hoa mỹ: Các em là sinh viên, nên ưu tiên việc học, đừng nghĩ đến tiền bạc hay danh vọng. Ngọc không mài không thành ngọc, bây giờ các em phải chịu khổ, phải nghe theo thầy, nếu không...

Nếu không thì sao? Thầy giáo có đủ cách để đối phó với sinh viên. Không cho điểm, không cho bảo vệ luận văn, không cho tham gia hội thảo, làm bẽ mặt trước toàn bộ nhóm nghiên cứu, làm khó dễ cô ấy, phê bình cô ấy, hạ thấp cô ấy.

Trên tay ông ta m.á.u vẫn còn đỏ thẫm, ông ta đã g.i.ế.c người!

Loading...