Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 659: Trẻ Người Non Dạ, Chưa Trải Sự Đời Mà Đã Nói Khoác Không Sợ Trời Đất

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:44:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên vai như có gánh nặng đè xuống, Triệu Hướng Vãn nắm chặt tay, quay đầu nhìn Quý Chiêu: "Quý Chiêu, anh phải giúp em."

[Được.]

Ánh mắt Quý Chiêu sáng rực, như những ngôi sao lấp lánh đẹp nhất trên bầu trời đêm.

Ngày hôm sau, Triệu Hướng Vãn mang theo thư giới thiệu đến cục cảnh sát khu Tây Sơn để gặp đội trưởng đội hình sự, Tần Dũng Binh.

Tần Dũng Binh là bạn của Miêu Huệ, Miêu Huệ đã gọi điện nói chuyện trước với ông ấy, nên ông ấy rất lịch sự, đưa họ đến gặp tổ điều tra trọng án phụ trách vụ án này.

Môi trường ở đây khá giống với những gì Triệu Hướng Vãn quen thuộc. Tần Dũng Binh kiêm nhiệm vị trí đội trưởng tổ điều tra trọng án số một. Các thành viên trong tổ giới thiệu sơ qua. Hai người lớn tuổi hơn đều cười rất thân thiện, trông có vẻ đầy kinh nghiệm.

"Lý Ký, cứ gọi tôi là lão Lý."

"Phạm Văn Quang, cứ gọi tôi là lão Phạm."

[Thật hiếm khi gặp hai người trẻ đẹp đến thế, ngắm nhìn cũng vui mắt. Vụ án nữ sinh đại học bị sát hại vô cùng phức tạp, bận đến mức quay cuồng, có thêm người giúp là tốt, chỉ mong họ không phải đến để mạ vàng.]

Hai người trẻ tuổi hơn tỏ vẻ lạnh lùng, liếc nhìn Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu từ trên xuống dưới, rồi khịt mũi ra vẻ coi thường.

"Âu Dương Đỉnh."

"Tôn Tụ."

[Sở cảnh sát tỉnh Tương cũng thật thú vị, cử hai thực tập sinh đến học hỏi? Vụ án lớn như thế này, đúng là chỉ thêm phiền phức. Nếu không phải đội trưởng Tần kiên quyết, thì đã đuổi họ đi từ lâu rồi.]

Một cảnh sát trung niên điềm đạm, lịch sự, đeo kính, nâng nhẹ cặp kính gọng đen trên sống mũi, mỉm cười nói: "Tiêu Hải, chào mừng."

[Đẹp thì đẹp thật, nhưng không biết có làm được việc gì không.]

Triệu Hướng Vãn lần lượt chào hỏi từng người: "Cảnh sát Lý, cảnh sát Phạm, cảnh sát Âu Dương, cảnh sát Tôn, cảnh sát Tiêu, chào mọi người. Tôi là Triệu Hướng Vãn, đây là Quý Chiêu. Lần này chúng tôi đến đây để tham gia điều tra vụ án Văn Thiến Ngữ bị sát hại, hy vọng nhận được sự hỗ trợ của mọi người, cảm ơn."

Âu Dương Đỉnh nhấc cằm, thái độ có phần kiêu ngạo: "Quý Chiêu, sao cậu ta không tự giới thiệu?"

Triệu Hướng Vãn mỉm cười giải thích: "Anh ấy là chuyên gia đặc biệt của cục, chuyên về vẽ chân dung tội phạm. Anh ấy có khó khăn về ngôn ngữ, không thể nói chuyện, nhưng có thể nghe. Nếu cần giao tiếp, tôi sẽ thay mặt anh ấy."

"Hà!" Tôn Tụ cười lớn: "Chuyên gia đặc biệt trẻ như thế? Ở cục chúng tôi cũng có một chuyên gia vẽ chân dung tội phạm, Ninh Thanh Ngưng, nghe qua chưa? Đó mới thực sự là chuyên gia."

[Thật là tự tin! Vừa đến đã tự nhận mình là chuyên gia, thật không biết ai cho họ cái tự tin đó! Trẻ người non dạ, chưa trải sự đời mà đã nói khoác không sợ trời đất.]

Trong mắt Triệu Hướng Vãn ánh lên tia sáng, cô không nói lời khách sáo nữa. Cô và Quý Chiêu vừa mới đến, nếu quá hiền lành, e rằng sẽ khó tham gia ngay vào điều tra vụ án.

Cô bước lên một bước, đôi mắt phượng hơi híp lại, nhìn thẳng vào Tôn Tụ: "Là lừa hay là ngựa, kéo ra dắt đi một vòng thử?"

Tôn Tụ liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, thấy cô gái này thú vị, lập tức cảm thấy hứng thú: "Cô nói xem, dắt đi thế nào?"

Triệu Hướng Vãn nói: "Chúng tôi vừa mới đến cục cảnh sát khu Tây Sơn, không quen biết nhiều người. Hay là các anh nói về một người mà các anh quen, nhưng chắc chắn chúng tôi chưa gặp, rồi miêu tả ngoại hình của anh ta, để Quý Chiêu vẽ thử, xem có giống không, được chứ?"

Tôn Tụ và Âu Dương Đỉnh hôm qua đã ở bên Ninh Thanh Ngưng suốt một ngày để vẽ chân dung, nhưng người bảo vệ họ Phùng cứ lắc đầu: "Không giống lắm, có chút giống, nhưng hình như cũng không phải như thế..." Bản vẽ đã sửa đi sửa lại nhưng vẫn không vừa ý. Đang lúc tâm trạng bực bội, bỗng nghe thấy lời thách thức của Triệu Hướng Vãn, hai người nhìn nhau, cùng đứng dậy: "Được thôi!"

[Tôi muốn xem thử, tên họa sĩ hình sự từ trên trời rơi xuống này có bản lĩnh gì.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-659-tre-nguoi-non-da-chua-trai-su-doi-ma-da-noi-khoac-khong-so-troi-dat.html.]

[Lão Ninh đã học vẽ phác thảo suốt hai năm tại học viện mỹ thuật thủ đô, lại còn chăm chỉ luyện vẽ chân dung, trong một năm đã vẽ hơn mười nghìn bức chân dung, trình độ của anh ấy phải nói là hàng đầu ở bộ cảnh sát, đến cả anh ấy cũng không vẽ được, chẳng lẽ Quý Chiêu này giỏi hơn?]

Tôn Tụ và Âu Dương Đỉnh trao đổi ánh mắt, bắt đầu miêu tả ngoại hình của một người nào đó.

"Người này khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, hơi mập."

"Mặt vuông chữ điền, cằm hơi tròn."

"Mắt hai mí sâu, mắt to, thích quan sát người khác, khi nhìn ai đó thì rất tập trung."

"Mũi hơi to, đầu mũi hơi tròn, bên phải mũi có một nốt ruồi nhỏ."

Tôn Tụ và Âu Dương Đỉnh nói đến đây, dường như tất cả mọi người đều biết họ đang nói về ai, mọi người cùng bật cười và bổ sung từng lời.

"Môi dày hơn người bình thường một chút, thích mím môi, trông có vẻ nghiêm túc."

"Lông mày thì bình thường, à đúng rồi, đuôi lông mày hơi thưa."

"Tóc ngắn, hơi xoăn tự nhiên, trán có một xoáy tóc ở góc này."

Quý Chiêu yên lặng lắng nghe họ nói, nhưng không hề động tay. Trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu chậm rãi xắn tay áo lên.

Tôn Tụ thấy Quý Chiêu hoàn toàn không có vẻ như đang lắng nghe mọi người thì thúc giục: "Mau vẽ đi, cậu còn chờ gì nữa?"

Triệu Hướng Vãn nhìn Quý Chiêu.

Quý Chiêu xắn xong tay áo, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của cô.

[Đừng lo, anh sẽ giúp em.]

Vẽ là thứ đã khắc sâu trong m.á.u thịt của Quý Chiêu, nếu Hướng Vãn muốn anh nổi danh, thì anh sẽ làm thôi.

Làn da Quý Chiêu trắng như ngọc, cánh tay hơi để lộ ra, ánh sáng từ cánh tay anh khiến đám đàn ông cảm thấy chói mắt.

[Phong thái này, giống cảnh sát ở chỗ nào chứ?]

[Chuyên gia vẽ chân dung hình sự? Phải là minh tinh điện ảnh mới đúng.]

[Cậu ta định làm gì đây?]

Trong ánh mắt chăm chú của đám cảnh sát hình sự, Quý Chiêu ngồi xuống bên bàn, thuận tay lấy một tờ giấy trắng A4 trên bàn, đầu ngón tay phải khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn về phía Tôn Tụ.

Tôn Tụ bị dáng vẻ "người chủ động" của Quý Chiêu làm cho kinh ngạc: "Ý gì đây?"

[Bút.]

Triệu Hướng Vãn nghe thấy giọng nói thanh thoát của Quý Chiêu, khóe miệng khẽ nhếch: "Để anh ấy vẽ được, anh phải đưa cho anh ấy một cây bút chứ."

Tôn Tụ nói: "Vẽ chân dung thì phải dùng giấy vẽ và bút chì than chứ? Không mang theo à?"

[Bút gì cũng được.]

Triệu Hướng Vãn lặp lại lời của Quý Chiêu: "Bút gì cũng được."

Loading...