Bút hạ xuống như gió, không chút do dự.
Đầu bút bi hơi mềm, mực lăn dễ trơn, thông thường rất ít người dùng bút bi để vẽ. Nhưng lúc này, cây bút bi xanh rất đỗi bình thường đó, khi đến tay Quý Chiêu, lại như có sinh khí.
Từng nét, từng đường, từng móc, từng chấm, tiến lùi nhịp nhàng, thuần thục tự nhiên, chỉ trong một hơi thở, khuôn mặt đã dần hiện ra đường nét.
Âu Dương Đỉnh và Tôn Tụ di chuyển ra phía sau Quý Chiêu, chăm chú nhìn tờ giấy, mắt không dám chớp, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, bức chân dung sẽ hoàn thành mất.
Lý Ký và Phạm Văn Quang lớn tuổi hơn một chút, dáng vẻ điềm tĩnh, vẫn đứng đối diện Quý Chiêu, chờ anh vẽ xong rồi mới thưởng thức. Dù sao Quý Chiêu đã bắt đầu vẽ, hơn nữa người anh vẽ lại là người mà ai cũng rất quen thuộc, vẽ xong thì giống hay không, chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay.
Tổ trọng án toàn là đàn ông, đội trưởng Tần lại rất nghiêm khắc, văn phòng chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay. Tiêu Hải, người tính cách hướng nội, đẩy nhẹ gọng kính, từ từ bước lại gần, đứng bên cạnh Quý Chiêu, nghiêng đầu tò mò quan sát.
Hai tay Tần Dũng Binh đặt sau lưng, đột nhiên có chút hứng thú với hai thanh niên trước mắt.
Trước đó, khi Miêu Huệ gọi điện nhắc đi nhắc lại, Tần Dũng Binh còn có chút không mấy để tâm. Trong lòng nghĩ rằng bây giờ đang bận rộn điều tra vụ án, thời gian đâu mà tiếp đón hai thực tập sinh cơ chứ? Nhưng vì Miêu Huệ có mối quan hệ tốt với mình, ông ấy không thể từ chối nên đành đồng ý.
Dù đồng ý, Tần Dũng Binh cũng không nghĩ rằng Quý Chiêu và Triệu Hướng Vãn có thể giúp được gì. Chỉ mong tính cách hai người thực tập sinh đó hòa nhã, không kiêu căng, không giả vờ hiểu biết là được, ai ngờ, Quý Chiêu lại thực sự là một họa sĩ chân dung.
Họa sĩ chân dung quý giá đến mức nào, Tần Dũng Binh đương nhiên biết rõ.
Vừa phải có nền tảng hội họa, vừa cần khả năng quan sát tỉ mỉ, lại phải dựa vào miêu tả để vẽ ra chân dung người... Những tài năng như vậy, hiện nay trong các phòng kỹ thuật điều tra hình sự của hệ thống công an rất hiếm.
Các trường nghệ thuật có rất nhiều người có nền tảng hội họa tốt, trình độ phác thảo cao, nhưng họ chỉ biết vẽ theo vật, chưa qua huấn luyện kỹ thuật điều tra hình sự, không có khả năng vẽ chân dung dựa vào miêu tả;
Trong công an, nhiều cảnh sát hình sự có khả năng quan sát tỉ mỉ, sau khi gặp nhiều tội phạm, họ sẽ xây dựng một thư viện dữ liệu trong đầu, chỉ cần vài từ khóa là có thể tìm ra tội phạm thực sự trong đám đông, nhưng họ lại không biết vẽ.
Những tài năng đa dạng, kết hợp như vậy, chính là điều mà hệ thống công an đang thiếu nhất.
Đặc biệt là vụ án g.i.ế.c hại nữ sinh trong khuôn viên trường đại học hiện nay, bảo vệ từng nhìn thấy mặt của nghi phạm, nếu có thể vẽ lại, gửi đi các nơi phối hợp điều tra, khả năng phá án sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghĩ đến đây, mắt Tần Dũng Binh ánh lên một nét cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-661-hoa-si-chan-dung-hinh-su.html.]
Miêu Huệ là người tốt, rất tốt, tưởng rằng lần này bà ấy gửi đến hai người gây phiền phức, không ngờ ít nhất lại có một người hữu dụng.
Họa sĩ chân dung hình sự sao? Ha ha, loại tài năng này, nhất định phải giữ lại!
Năm phút sau, Quý Chiêu dừng bút, đứng thẳng người, đầu ngón tay phải xoay nhẹ, cây bút bi xanh xoay một vòng rồi “tách!” một tiếng vang lên, đặt trên bàn.
Ngay sau đó, anh thả lỏng ngón tay đang ấn góc trên bên trái của tờ giấy, nhẹ nhàng đẩy bức chân dung ra phía trước, đến nơi mọi người có thể nhìn thấy.
Một khoảng im lặng kéo dài.
Trên tờ giấy trắng, là một bức chân dung được tạo nên từ những đường nét màu xanh.
Giống như một bức ảnh trắng xanh được in ra.
Người đàn ông trong ảnh mặc một bộ cảnh phục, cổ áo cài rất gọn gàng, tóc ngắn, trán hơi gợn sóng, khuôn mặt hơi tròn, cằm đầy đặn, môi mím chặt, đôi mắt sáng, hai mí sâu, sống mày hơi cao, khi nhìn người mang theo vẻ chăm chú và sắc bén.
Chỉ cần một cái nhìn, tất cả mọi người đều nhận ra ngay người trong bức chân dung.
Đây... đây là họa sĩ chân dung hình sự?
Sắc mặt Tôn Tụ thay đổi, đột nhiên nhảy dựng lên, kêu lớn: “Trời ơi! Đây thật sự là một chuyên gia! Mọi người chờ đấy, tôi sẽ kéo lão Ninh tới ngay...”
Vừa dứt lời, “rầm!” một tiếng, cửa đã đóng sập, Tôn Tụ đã chạy biến.
Văn phòng đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Trời ạ, giống quá! Bút bi xanh mà có thể vẽ được chân dung như thế này sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
“Hahaha... Nhìn qua là biết ngay lão Ninh ngay, anh ấy đã làm họa sĩ chân dung hình sự năm năm rồi, không ngờ hôm nay lại bị người khác vẽ lại lên giấy.”
“Đội trưởng Tần, đội trưởng Tần, anh lại đây xem, anh nhận ra đây là ai không?”
Tần Dũng Binh bước tới, cúi xuống nhìn, đồng tử bỗng nhiên giãn ra, một lúc lâu không nói gì.