Tôn Tụ và Ninh Thanh Ngưng nhìn nhau, trong mắt đầy sự bất lực: “Haiz, lại nữa rồi.”
[Người này nói năng lộn xộn, chắc chắn lão Ninh sẽ đau đầu lắm đây.]
[Nếu mình có vẽ ra, thì cũng không thể giống được. Nếu dán khắp nơi để tìm, sau này khi bắt được hung thủ mà đối chiếu thấy không giống chút nào, chẳng phải mình sẽ trở thành trò cười trong hệ thống cảnh sát sao?]
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, rót một tách trà nóng, đưa cho Phùng Kiêm Liệt, mỉm cười nói: “Không cần vội, anh cứ uống tách trà trước đã.”
Kể từ sau khi Văn Thiến Ngữ bị giết, Phùng Kiêm Liệt chìm trong vô số lời trách móc, mắng nhiếc và chỉ trích. Phóng viên tìm đến nhà anh ta, sinh viên thì chặn ở phòng bảo vệ, những lời chửi rủa cứ như vang vọng bên tai khi anh ta nhắm mắt lại.
“Buổi tối mưa to như vậy, phòng tự học cũng chẳng có mấy người, anh không nghĩ rằng có thể có nguy hiểm sao? Tại sao không tuần tra mỗi mười phút một lần như yêu cầu của bảo vệ? Dù chỉ là đi lại trên hành lang, kẻ xấu cũng không dám làm càn như thế!”
“Anh có biết, khi anh đối mặt với hung thủ trong nhà vệ sinh, Văn Thiện Ngữ vẫn còn sống không? Cô ấy chỉ bị ngất trong phòng chứa đồ thôi, chỉ cần anh nhìn thêm một chút là có thể cứu sống cô ấy rồi!"
“Anh đã để hung thủ chạy thoát, anh chính là hung thủ g.i.ế.c người! Lúc đó rõ ràng anh đã nhìn thấy hắn ta, tại sao không bắt hắn ta lại? Dù chỉ là dọa hắn ta hay gọi điện báo cáo cho phòng bảo vệ, hắn ta cũng không dám quay lại để nhét Văn Thiến Ngữ vào cống thoát nước! Anh đúng là đồ ngu! Anh hoàn toàn không xứng làm một bảo vệ.”
Phùng Kiêm Liệt cảm thấy mình như con chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đánh. Đặc biệt là những cô gái nhìn thấy anh ta, đều hận không thể nhổ vào chân anh ta một bãi nước bọt, mắng một câu: "Anh chính là hung thủ g.i.ế.c người."
Đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ mặc thường phục, mỉm cười đưa anh ta một tách trà nóng, an ủi anh ta đừng vội, Phùng Kiêm Liệt dường như bị chạm vào điều gì đó trong lòng, cổ họng nghẹn lại, anh ta nhận tách trà uống một ngụm, rồi bất ngờ khóc lên.
Càng khóc càng dữ dội, đến mức sau đó khóc không thành tiếng, Phùng Kiêm Liệt bèn đặt tách trà xuống, úp mặt lên bàn gào khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-666-la-dan-ong-thi-hay-dung-cam-sua-sai-dung-khoc-nua.html.]
“Hu hu hu… Tôi cũng không muốn đâu, tôi không muốn chút nào mà!”
“Tôi không nghĩ rằng hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Bình thường tòa nhà giảng dạy đều là sinh viên, các sinh viên rất ngoan, dễ quản lý. Ở phòng bảo vệ chúng tôi chẳng có chuyện gì, chỉ tiếp đón vài sinh viên nhặt được kính, ô hay sách giáo khoa, họ gặp chúng tôi cũng rất lễ phép chào một tiếng chú, sao tôi biết được sẽ có kẻ xấu vào g.i.ế.c người chứ?"
“Nếu tôi biết hắn ta là hung thủ, dù không dám đánh nhau, thì chắc chắn tôi cũng sẽ gọi điện cho phòng bảo vệ, nhắc nhở sinh viên chú ý an toàn, đúng không?”
“Tôi không phải người xấu, chỉ là cuộc sống quá yên bình, suy nghĩ có phần lười biếng. Tôi tưởng người đàn ông đó chỉ vào nhà vệ sinh nhờ, tôi không ngờ hắn ta lại dám g.i.ế.c người…”
Trước đó Tôn Tụ nhìn Phùng Kiêm Liệt khóc, có phần bực bội, hận không thể lao đến bịt miệng anh ta lại. Anh ta còn dám khóc sao? Chuyện này đúng là lỗi của anh đấy! Người đã c.h.ế.t rồi, anh khóc cái gì, mau đứng lên mô tả hung thủ để chúng tôi còn tìm người chứ!
Nhưng nghe đến đó, thấy anh ta khóc lóc thảm thiết, những lời nói mang theo đầy sự hối hận và tự trách, Tôn Tụ cảm thấy bớt chán ghét và tức giận với Phùng Kiêm Liệt.
Trách ai đây? Phùng Kiêm Liệt rõ ràng có lỗi, nhưng người đáng trách nhất vẫn là hung thủ!
Tôn Tụ thở dài một tiếng: “Được rồi, là đàn ông thì hãy dũng cảm sửa sai, đừng khóc nữa.”
Ninh Thanh Ngưng cũng nhận ra mình ép quá, khiến Phùng Kiêm Liệt nói năng lộn xộn, có lẽ ký ức của anh ta đã bị xáo trộn. Nhưng anh ấy cũng rất khó xử, để Phùng Kiêm Liệt nghỉ ngơi một lát thì sợ thời gian trôi qua ký ức sẽ mờ nhạt; không để anh ta nghỉ ngơi thì sợ tinh thần căng thẳng khiến ký ức bị sai lệch.
Triệu Hướng Vãn đưa một tách trà nóng, khiến cả hai bên hiểu nhau hơn, bầu không khí căng thẳng trên hiện trường rõ ràng đã được xoa dịu.
Cảm xúc tiêu cực tích tụ nhiều, đè nặng lên lòng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, chi bằng để Phùng Kiêm Liệt giải tỏa ra. Ban đầu Triệu Hướng Vãn còn chuẩn bị vài lời nói, không ngờ chưa kịp nói ra thì Phùng Kiêm Liệt đã khóc.
Thấy thời điểm thích hợp, Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng nói: “Dù có phải chịu một chút ấm ức thì sao chứ? Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, đúng không? Bố mẹ của Văn Thiến Ngữ, một người nằm bệnh trên giường, một người tóc đã bạc trắng, so với họ, chịu chút lời ra tiếng vào thì có là gì? Chú à, thực ra… chú đã rất may mắn rồi.”
Nghe thấy tiếng “chú” này, anh ta như được trở về phòng bảo vệ, những sinh viên ngây thơ tốt bụng đến tìm mình, đều kính cẩn gọi anh ta một tiếng “chú”. Anh ta chỉ là một bảo vệ nhỏ có trình độ học vấn cấp hai, những sinh viên đại học đó là con cưng của trời, nhưng họ chưa bao giờ coi thường mình.