Phùng Kiêm Liệt từ từ ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, giọng mũi còn nghèn nghẹn: “May mắn sao?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng vậy, hung thủ cao to, sức khỏe rất mạnh, cực kỳ hung hãn, có thể hắn ta còn cầm hung khí. Nếu lúc đó chú gọi hắn ta lại hỏi kỹ, có lẽ chú đã bị hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi. Vì vậy… chú không làm hắn ta hoảng sợ, may mắn giữ được mạng sống.”
Phùng Kiêm Liệt rùng mình, ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn, càng nghĩ càng thấy sợ.
[Khi đó hắn ta nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt đầy sát khí, làm mình sợ muốn chết. Mình không cao bằng hắn ta, thân hình cũng không to như hắn ta, nên mình nhụt chí. Đúng, mình ích kỷ, nhưng nếu sự ích kỷ đó có thể giữ mạng thì họ mắng cứ mắng đi.]
Triệu Hướng Vãn thấy anh ta đã được lời nói của mình an ủi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Chiêu bắt đầu.
Quý Chiêu cúi đầu, từ từ xắn tay áo.
[Em hỏi anh ta, người đó là dạng người như thế nào. Hãy bắt đầu từ lúc anh ta nhìn thấy hung thủ, từ từ hồi tưởng. Bóng lưng cho anh ta cảm giác gì, khi nghiêng mặt lại là cảm giác gì, và khi quay mặt về phía ánh sáng thì trông như thế nào.]
Giọng nói thanh nhẹ đặc biệt của Quý Chiêu, như dòng suối mát chảy trong núi, khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Triệu Hướng Vãn quay sang đối diện với ánh mắt của Phùng Kiêm Liệt, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, trong đôi đồng tử màu hổ phách lấp lánh ánh sáng khác thường, giọng nói cô mang theo chút mê hoặc.
“Đừng vội, chúng ta cùng nhau bắt lấy hung thủ nào."
Phùng Kiêm Liệt bị ánh mắt của cô mê hoặc, gật đầu lặp lại lời cô: “Được, bắt lấy hung thủ.”
“Khi bắt được hung thủ, chú mới thực sự an toàn.”
Liên quan đến sự an nguy của mình, Phùng Kiêm Liệt lập tức có phản ứng: “Đúng, nhất định phải bắt được hắn ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-667-trieu-huong-van-dung-la-mot-nhan-tai.html.]
“Chú hãy làm theo động tác của tôi, trước tiên hít thở sâu, đúng rồi, cứ như thế, hít vào... Thở ra...Hít vào... Thở ra..."
Triệu Hướng Vãn nhìn qua giống như một sinh viên đại học, gọi anh ta một tiếng “chú”, không những không mắng anh ta mà còn mang trà tới và nhẹ nhàng an ủi. Phùng Kiêm Liệt có ấn tượng rất tốt về cô gái trẻ này, ngoan ngoãn làm theo và bắt đầu hít thở sâu cùng cô.
“Hít vào... Thở ra! Lúc lần đầu tiên chú nhìn thấy hung thủ, lưng của hắn ta có rộng không? Cổ của hắn ta có lộ ra không? Có dày không? Tóc hắn ta có dài không? Tai hắn ta có to không?”
Dưới sự dẫn dắt dịu dàng của Triệu Hướng Vãn, Phùng Kiêm Liệt dần rơi vào trạng thái nửa thôi miên, ký ức của buổi tối ngày 17 dần được đánh thức, những hình ảnh suýt bị lãng quên hiện rõ mồn một trong tâm trí.
Anh ta lẩm bẩm: “Tôi vừa bước vào nhà vệ sinh thì thấy một người đàn ông quay lưng về phía tôi, đang cúi người rửa vạt áo. Lưng hắn ta rất rộng, cổ cũng dày, nhưng nhìn không thấy xấu. Cổ hắn ta, à đúng rồi, phía sau cổ có một vết đen. Giống cái gì nhỉ? Hình như chẳng giống cái gì cả, chỉ là một vết đen to bằng móng tay thôi. Tóc hắn ta không dài, hình như vừa mới cắt, phía sau gáy mới được tông đơ, rất gọn gàng. Tai của hắn ta? Tai hơi vểnh, to, dái tai rất dày.”
Tôn Tụ nhìn đến đây, nín thở, hoàn toàn không dám nói gì, trong mắt đầy sự phấn khích.
Ôi trời, trước đây anh ấy tưởng rằng trong số thực tập sinh mà tỉnh Hồ Nam gửi tới, chỉ có Quý Chiêu là nhân tài, còn Triệu Hướng Vãn chỉ là kèm thêm, để tiện cho Quý Chiêu giao tiếp với mọi người.
Nhưng bây giờ xem ra, Triệu Hướng Vãn đúng là một nhân tài!
Câu hỏi của Triệu Hướng Vãn vẫn được tiếp diễn.
Tiếng nói của cô rất ổn định, rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Được rồi, trong lúc anh ta giặt quần áo, theo động tác nên hơi nghiêng người một chút, anh đã nhìn thấy được gò má của anh ta rồi. Trán của anh ta có phẳng không? Lông mi có dài không? Con người có bị lồi ra không? Mũi của anh ta có cao không? Ở chính giữa sống mũi có gồ lên không? Mũi có to lắm không? Trong mũi có lông mũi hay không? Phần nhân trung có sâu hay không, môi có dày hay không? Cằm có rộng không? Cục xương ở cổ họng có lớn không? Lúc quay đầu, nhìn chóp mũi, môi và cằm có thẳng hàng hay không? Nếu như không, vậy thì vị trí nào bị lệch?”
Theo miêu tả của Triệu Hướng Vãn, trí nhớ trong đầu Phùng Kiêm Liệt càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt anh ta dần có thần thái hơn, tiếng nói cũng lớn hơn rất nhiều.
“Thấy, tôi có nhìn thấy! Trán của cậu ta đúng thật là rất phẳng, lông mi không dài lắm, con người có hơi lồi ra ngoài một chút, phần mũi không cao cũng không thấp, là một đường thẳng, có lông mũi, không những có mà còn rất dày nữa. Nhân trung không sâu lắm, cằm cũng không rộng, nhưng cục xương ở cổ họng lại khá to. Ở giữa cằm và cục xương chỗ cổ họng trông như một sườn núi hướng xuống. Chóp mũi, môi và cằm cũng không tạo thành một đường thẳng, nơi thấp nhất là cằm.”