Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 668: Thế Giới Động Vật

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:44:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Phùng Kiêm Liệt bắt đầu nói chuyện, Ninh Thanh Ngưng bắt đầu đưa tay bấm mở máy ghi âm, để tiện cho việc sau đó có thể nghe đi nghe lại xác nhận rõ từng chi tiết. Cuộn băng ghi âm phát ra tiếng “rè rè” trầm thấp, lòng Ninh Thanh Ngưng nóng như lửa đốt, ánh mắt mở to không dám chớp mắt dù chỉ một cái, nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn.

Câu hỏi của cô thật tốt, thật chi tiết! Đặc biệt là phần miêu tả góc nghiêng của mặt, vừa chính xác lại vừa chuyên nghiệp, chắc chắn anh ấy có thể phác hoạ được một bức chân dung với độ chân thật cao.

Trong giọng nói của Triệu Hướng Vãn mang theo vẻ khích lệ và tán thưởng.

“Tốt lắm, được rồi, bây giờ anh gọi anh ta một tiếng, anh ta bị dọa sợ, nhanh chóng quay đầu lại, mặt nhìn thẳng về phía ông. Mặc dù đèn trước cửa nhà vệ sinh không sáng lắm, nhưng vừa khéo chiếu thẳng lên mặt anh ta, vậy nên anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh ta.”

Phùng Kiêm Liệt vô cùng tự tin, gật đầu: “Đúng! Tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng.”

Nhìn thấy sự tự tin của đối phương đã được thức tỉnh, cả người bắt đầu tiến vào trạng thái vô cùng hưng phấn, Triệu Hướng Vãn dần dần tăng tốc độ nói chuyện.

“Gương mặt anh ta có lớn hay không?”

“Cũng không tính là lớn lắm, nơi này có chút thịt, bên trên hẹp, phía dưới rộng, mái tóc được cắt sát, mép tóc ở hai bên trán rất rõ ràng, chắc chắn chỉ vừa mới cắt được hai ngày thôi.”

“Còn chân mày và ánh mắt của anh ta thì sao?”

“Cậu ta nhíu mày, đôi chân mày rất rậm nhé, còn dài nữa, hệt như hai con sâu, giữa lông mày có một khối thịt u ra. Mắt cũng không tính là to, khóe mắt hơi xếch lên, mỗi khi híp mắt nhìn ai đó, trông rất hung dữ.”

“Còn mũi thì sao ạ, có lớn hay không?”

“Mũi có hơi to, cánh mũi tương đối lớn, lông mũi còn thò ra ngoài cơ.”

“Nhân trung có sâu hay không? Môi có dày hay không? Bên trên có nếp nhăn không? Màu sắc có đỏ lắm không?”

“Nhân trung sao? Dường như tôi không nhìn thấy, môi thì dày, không có nếp nhăn gì, môi dưới còn hơi trề ra ngoài, màu sắc đậm, cũng không nhìn ra là màu đỏ gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-668-the-gioi-dong-vat.html.]

“Thế anh có nhìn thấy răng của anh ta không?”

“Có, tôi có nhìn thấy, dường như miệng của cậu ta không khép lại, để lộ một chút răng, cũng không quá răng, có hơi ố vàng, có hai chiếc răng cửa, ở chính giữa còn có một lỗ hổng.”

“Rất tốt, thế anh còn nhớ hôm đó anh ta mặc quần áo thế nào không?”

“Cậu ta mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu xanh quân đội, giặt tới mức áo cũng bạc màu khá nhiều rồi, cổ áo cũng bị giãn, để lộ ra một vết bớt đỏ nhỏ trên xương quai xanh. À, không phải, cái đó là vết sẹo mới phải, dường như là vết bỏng ấy. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đậm, chiếc áo khoác nhăn nhúm, bộ quần áo bên dưới dường như bị ướt.”

Triệu Hướng Vãn nhìn về phía Quý Chiêu.

[Hỏi anh ta về ấn tượng chung thử xem.]

Quý Chiêu vẫn chưa động bút, vẫn luôn ngồi đó chuyên chú lắng nghe.

Triệu Hướng Vãn gật đầu, hiểu rằng Quý Chiêu đã có đủ thông tin chi tiết về các bộ phận trên cơ thể, bây giờ chỉ cần thêm nét đặc trưng của nhân vật là có thể bắt tay vào vẽ rồi.

“Được rồi, bây giờ ông đã nhìn thấy rõ được hung thủ, lúc mới nhìn qua có cảm giác thế nào nhỉ? Khi ấy trong lòng ông có suy nghĩ gì?”

Nhắc tới cảm nhận khi mới nhìn thấy, trong lòng Phùng Kiêm Liệt có một đống thứ muốn nói ra.

“Lúc tôi nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên, tôi cảm thấy: Người này không phải sinh viên, từ khí chất trên người cậu ta cũng nói lên rằng người này không phải là một người có ăn có học, trông như một quân nhân thì đúng hơn. Nhưng dường như cũng không phải kiểu quân nhân uy phong lẫm liệt như mấy người thường thấy trên tivi, trông cậu ta có hơi xấu xa, cũng có chút hung tợn, bên cạnh đó còn xen lẫn vẻ tàn nhẫn khó nói thành lời. Lúc cậu ta liếc mắt nhìn ai đó đều khiến người khác cảm thấy không thoải mái.”

“Tôi có gọi cậu ta một tiếng, thế nhưng cậu ta chẳng hề đáp lại tôi, cứ thế quay đầu lại liếc nhìn, vừa phát hiện có người lại nhanh chóng xoay người lại, nhanh chân chạy dọc theo hành lang chạy thẳng ra ngoài, mới một chút đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Cơ thể cậu ta cao lớn, chân dài, mỗi bước chạy đều rất lớn, nhưng động tác lại vô cùng đẹp mắt, hệt như một chú báo dũng mãnh trong mấy chương trình “Thế giới động vật” ấy.”

“Khi ấy tôi nghĩ rằng, người này chạy nhanh thật đấy. Con mẹ nó, tôi còn chưa kịp hỏi cậu ta là ai nữa, chẳng lẽ tôi còn có thể làm gì cậu ta sao? Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không ngờ người này là người xấu…”

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn biết anh ta đã thoát khỏi trạng thái bị thôi miên, quay trở về thực tại.

Trạng thái tinh thần tập trung cao độ như thế này, bình thường chỉ có thể duy trì khoảng chừng năm phút mà thôi, nếu càng kéo dài sẽ càng mệt mỏi.

Loading...