Triệu Hướng Vãn giơ tay lên, sau đó vỗ hai bàn tay vào nhau một cái.
“Bốp! Bốp!”
Tiếng động trong trẻo vang vọng trong phòng vẽ tranh, lập tức đánh thức Phùng Kiêm Liệt đang trong cơn thôi miên, anh ta mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hướng Vãn: “Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự đã nhớ ra rồi.”
Triệu Hướng Vãn cầm lấy ly trà đưa cho anh ta: “Anh làm tốt lắm, bây giờ anh uống miếng nước trước đi, chờ hoạ sĩ phác hoạ xong chân dung nhân vật, anh đến xem thử một chút rồi cho chúng tôi ý kiến nhé.”
Phùng Kiêm Liệt liên tục gật đầu: “Được, được, được, mọi người cứ vẽ đi.”
Sự căng thẳng trong lòng đột nhiên buông xuống, tinh thần trở nên thoải mái, nhìn hai hoạ sĩ đang không ngừng vẽ sột soạt trên giấy, lặng lẽ hỏi Triệu Hướng Vãn: “Có thể bắt được người xấu không? Tôi có được tính là lập công không?”
Triệu Hướng Vãn khoát khoát tay: “Ông đừng quấy rầy bọn họ làm việc.”
Phùng Kiêm Liệt vội vàng hạ thấp tiếng hít thở của mình, không dám có hành động gì khác thường nữa.
Ninh Thanh Ngưng hơi suy nghĩ một chút, tay phải cầm lấy bút vẽ, bắt đầu phác họa trên giấy. Phùng Kiêm Liệt đã cung cấp thông tin vô cùng chi tiết, trong đầu Ninh Thanh Ngưng cũng đã phác hoạ được những nét cơ bản, rèn luyện nhiều năm, chăm chỉ luyện tập cũng không phải là vô ích, Ninh Thanh Ngưng vẽ vô cùng nghiêm túc.
Quý Chiêu xắn ống tay áo lên, để lộ nửa cánh tay, tránh để ống tay áo vướng, cản trở hoạt động của anh. Anh đưa mắt nhìn giá vẽ trước mặt, đứng vững vàng trên ba chân, trên giá vẽ đang kẹp sẵn một tờ giấy vẽ chuyên dụng.
Mặt giấy bằng phẳng, bóng loáng, viền ngoài có hơi sần sùi một chút, bút chì bắt đầu chạm lên giấy, các nét vừa cứng vừa mềm mại cũng bắt đầu xuất hiện trên giấy.
Bút chạm lên giấy, tay bắt đầu di chuyển.
Dòng, điểm, đánh dấu.
Không cần vẽ trước đường ranh giới, từ trước đến giờ Quý Chiêu chưa từng vẽ nháp bao giờ, bản nháp ở ngay trong đầu anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-669-ung-dung-thien-phu-vao-linh-vuc-hoi-hoa.html.]
Quý Chiêu chỉ cần nhìn sơ qua người đó, vật đó, hoặc nghe qua một câu chuyện, vậy thì sẽ phác hoạ được hình ảnh đó trong đầu, đây chính là thiên phú và tài năng bẩm sinh của anh.
Từ nhỏ vì không giao tiếp với người khác, Quý Chiêu có nhiều thời gian để mài dũa thiên phú này của mình, thông qua những kỹ thuật hội hoạ mà bản thân được học hỏi và rèn luyện, anh có thể tái hiện lại câu chuyện, người và đồ vật đó lên giấy một cách chuẩn xác nhất.
Có thể ứng dụng được thiên phú này vào lĩnh vực hội hoạ, Quý Chiêu trở thành một hoạ sĩ đứng đầu trong lĩnh vực tranh tả thực, nổi danh trong giới nghệ thuật.
Thế nhưng, nếu ứng dụng thiên phú này vào lĩnh vực hình sự thì sao chứ?
Nếu thử nghĩ một chút, chỉ cần có người xem, Quý Chiêu có thể thông qua qua mô tả của nhân chứng để phác hoạ ra chân dung nghi phạm, hơn nữa còn là một bức vẽ giống hình ảnh đến 80%, 90%. Có một thiên tài hội hoạ như anh trợ giúp cảnh sát hình sự phá án, vậy thì cảnh sát có thể phá giải được nhiều vụ án hóc búa, bí ẩn hơn.
Từ thiên tài hội hoạ đến hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm, với yêu cầu và mong muốn của Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu chuyển mình vô cùng nhanh chóng. Nhìn các đường vẽ của anh lướt như bay, khoé miệng Triệu Hướng Vãn khẽ cong lên.
Nửa tiếng sau, Quý Chiêu ngừng bút, gỡ tờ giấy vẽ xuống khỏi giá vẽ rồi đặt sang bên cạnh, sau đó lại đưa tay lấy một tờ giấy vẽ khác, tiếp tục vẽ.
Còn về phần Ninh Thanh Ngưng, một khi tiến vào trạng thái làm việc, anh ấy sẽ vô cùng chăm chú, cũng không chú ý đến động tác của Quý Chiêu, trái lại Tôn Tụ lại cảm thấy tò mò, thò đầu ra nhìn bức vẽ mà Quý Chiêu vừa vẽ xong, đặt xuống.
Cái này… Cái này mà gọi là phác hoạ chân dung á?
Trông chỉ là dùng bút chì phác hoạ ra những khối lập thể trông giống những đặc điểm của người đó thôi.
Mặc dù là tóc có ngắn, nhưng sợi nào sợi nấy lại dựng đứng lên, tựa như bị gió thổi dựng thẳng lên vậy.
Hai mắt phát sáng, nếu nhìn chằm chằm có cảm giác ánh sáng thay đổi, nhưng nếu nhìn cẩn thận một chút thậm chí còn phát hiện trong con người có vẽ một bóng người thẳng đứng.
Phần mũi to, nhiều thịt, một vài sợi lông mũi thò ra ngoài khiến người ta cảm thấy phần lông mũi của người này rất nhiều, là một người không hay chú ý tới hình tượng.
Đôi môi dày, có cảm giác hơi sưng, hàm răng cắn chặt, cơ miệng ở hai bên gò má cũng căng chặt, bởi vì căng thẳng mà đôi môi khẽ nhếch lên, để lộ hai chiếc răng cửa.
Còn phần cằm bạnh ra, tạo thành một đường thẳng với phần cổ họng, khiến người khác vừa nhìn đã có cảm giác chỉ cần anh ta hơi cúi đầu xuống một chút là có thể nặn ra hai cằm.
Cổ áo giãn, bởi vì giặt nhiều mà màu áo cũng phai, bạc màu… Với lời miêu tả mơ hồ như thế, nhưng lại như được phác họa lên bức chân dung, nhưng trong bức vẽ còn thêm thắt phần bóng và một vài đặc điểm nổi bật là có thể khiến người khác nhận rõ đây chính là một chiếc áo thun đã cũ, ở phần xương quai xanh bên trái có một vết sẹo nhìn tròn như đồng tiền, tựa như là một vết bỏng lúc xưa, các cơ bắp bên cạnh cũng trông căng cứng.