Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 670: Vẽ Cả Nội Tâm Vĩnh Viễn Không Thay Đổi Trong Lòng Mỗi Người

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:45:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ với một bức phác họa đơn giản như thế, nhưng lại thành công khiến Tôn Tụ có ấn tượng sâu sắc đối với kẻ tình nghi này… Phùng Kiêm Liệt nói không sai, người này trông rất hung dữ, rất mạnh mẽ, một cảm giác áp bức tràn ra khỏi tờ giấy.

Mặc dù Tôn Tụ không phải là hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm chuyên nghiệp của đội hình sự, nhưng anh ấy đã từng nhìn thấy mấy bức vẽ phác hoạ của Ninh Thanh Ngưng.

Có thể nói thế này, những bức phác hoạ do Ninh Thanh Ngưng vẽ ra trông vô cùng ngay ngắn, vô cùng chuẩn xác, m.ổ x.ẻ các đường nét trên gương mặt của người đó, vẽ ra một bức phác hoạ với các đường nét rõ ràng, láng mịn.

Trái lại, bức họa do Quý Chiêu vẽ lại có tính nghệ thuật vô cùng mạnh mẽ, lực biểu hiện và khả năng cảm hoá vô cùng mãnh liệt, nhanh chóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khiến đối phương không biết phải nói gì mãi một lúc lâu.

Nếu như đặt bức vẽ của Ninh Thanh Ngưng và Quý Chiêu cùng một chỗ, có thể thấy rõ được sự khác biệt trong đó.

Bức vẽ của Ninh Thanh Ngưng có độ chuyên nghiệp cao, giống như một bức tranh ghép hình, chỉ cần có nền tảng về hội hoạ, hơn nữa còn tập luyện chăm chỉ vậy thì sẽ có thể đạt được tới trình độ này. Còn bức tranh do Quý Chiêu vẽ lại chú trọng tới tình toàn vẹn, tràn đầy cảm giác nghệ thuật. Những người khác cho dù có khổ luyện tới đâu mà nếu không có tài năng vậy thì cũng vô ích thôi.

Tôn Tụ chưa từng gặp nghi phạm, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh này, anh ấy tin chắc rằng: Chỉ cần để anh ấy gặp được nghi phạm, thế thì chắc chắn có thể nhận ra được ngay. Bởi vì cái Quý Chiêu không chỉ là một bức ảnh, mà anh còn vẽ cả nội tâm vĩnh viễn không thay đổi trong lòng mỗi người.

Lòng tin của Tôn Tụ lập tức được dâng cao, anh ấy hưng phấn ngẩng đầu, muốn xem thử Quý Chiêu lại định vẽ gì tiếp theo.

Khoảng mười phút sau, một bức ảnh vẽ bóng lưng của nghi phạm xuất hiện trên giấy, rõ ràng chỉ là một tấm lưng, cùng với phần cổ cường tráng, mái tóc ngắn vừa được cắt tỉa, hai tai to lớn, dái tai đầy đặn, thứ dễ thấy nhất chính là một vết bớt màu đen to cỡ bằng móng tay ở phía dưới bên phải của cổ.

“Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!”

Tờ giấy vẽ trên giá vẽ lại tiếp tục được gỡ xuống, sau đó Quý Chiêu lại thay một tờ giấy vẽ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-670-ve-ca-noi-tam-vinh-vien-khong-thay-doi-trong-long-moi-nguoi.html.]

Lúc này, một gò má được phác hoạ trên giấy.

Dễ thấy nhất chính là bờ môi căng mọng kia, phần cằm hơi rút lại, đôi môi dưới dày dặn, các đường nét trên cằm không rõ lắm, trông có chút thô lỗ.

“Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!”

Bức vẽ gò má của nghi phạm cũng nhanh chóng hoàn thành rồi được lấy xuống khỏi giá vẽ, Quý Chiêu lại thay một từ giấy vẽ khác lên giá.

Lần này, anh tiếp tục vẽ đến dáng chạy của đối phương.

Trên hành lang tối tăm, mờ tối, một người đàn ông cao lớn chạy thật nhanh, động tác mang theo khí thế hung hãn, ánh mắt hung tợn nhìn thẳng về phía trước, khiến người khác vừa thấy đã không rét mà run.

Miệng của Tôn Tụ há hốc thật to, không dám tin nhìn Quý Chiêu, không tin anh còn có thể vẽ một tặng ba thế này.

Nhiệm vụ của hoạ sĩ phác hoạ chân dung nghi phạm thuộc đội cảnh sát hình sự chính là vẽ chân dung chính diện của nghi phạm, sau khi tiến hành điều tra xong xuôi, hoạ sĩ sẽ tiến hành vẽ ra một bức chân dung toàn diện của nghi phạm, bức vẽ toàn diện này ở giữa bản phác thảo chính diện và bản phác thảo tốc ký, hơn nữa còn nét cứng và nét mềm, và còn cả bóng đổ ở phía sau, tập trung vào những “đặc điểm nổi bật” của nghi phạm.

Thế nhưng cách tiếp cận của Quý Chiêu lại hoàn toàn trái ngược, tập trung vào sự “thay đổi 360 độ không góc chết”, không những vẽ chính diện của nghi phạm mà còn cả mặt bên và cả ảnh tĩnh, ảnh động.

Anh là đang muốn toàn bộ hoạ sĩ phác hoạ chân dung nghi phạm trong hệ thống cảnh sát hình sự đều mệt mỏi tới c.h.ế.t sao?

Có người nào giống như anh đâu chứ, vẽ một lần là bốn bức vẽ liền!

Nếu lỡ như không giống nhau thì sao? Trong lòng Tôn Tụ thầm tự hỏi một câu, sau đó lại nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này của mình. Sao có thể không giống được chứ? Ngay khi vừa nhìn thấy ba bức ảnh này, trong đầu anh ấy đã tự phác hoạ ra được hình ảnh của nghi phạm, nếu như dựa vào bức vẽ này để tìm người, vậy chắc chắn có thể tìm ra một cách chính xác.

Ninh Thanh Ngưng đang đắm chìm trong trạng thái làm việc, không hề bị hành động của Quý Chiêu ảnh hưởng một chút nào, anh ấy nhanh chóng hoàn thành bức vẽ chính diện dựa theo tiết tấu của riêng mình, đang định đưa cho Phùng Kiêm Liệt nhận diện xem cần phải chỉnh sửa gì không theo đúng trình tự, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tôn Tụ đang há hốc mồm nhìn chằm chằm bức vẽ của Quý Chiêu, lúc này anh ấy mới nhớ ra lần này anh ấy còn có bạn đồng hành.

Loading...