Ninh Thanh Ngưng tò mò đi tới, cầm lấy bức vẽ của Quý Chiêu.
Vừa nhìn lướt qua thấy cũng không có gì, nhưng Ninh Thanh Ngưng lại im lặng mãi một lúc lâu. Anh ấy cũng không nói được cảm giác trong lòng lúc này, vừa cảm thấy bội phục, vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng cảm thấy hơi phiền lòng.
Bội phục Quý Chiêu còn trẻ như thế lại có thể vẽ ra được một bức tranh có cảm giác chân thật như thế, vui mừng vì có sự tham gia của Quý Chiêu, tốc độ điều tra phá vụ án này sẽ càng nhanh hơn.
Còn về cảm giác phiền lòng… Cho dù cố gắng đến thế nào, anh ấy biết cả đời mình không thể nào đuổi theo được, bởi vì Quý Chiêu chính là… Thiên tài mà mọi người vẫn luôn truyền miệng.
Ninh Thanh Ngưng không phải thiên tài, anh ấy chỉ là một hoạ sĩ phác hoạ chân dung tội phạm mới ra nghề chăm chỉ rèn luyện, anh ấy đã nhận được vô số lời khen ngợi, cũng nhận được sự công nhận của đồng nghiệp, đạt được nhiều thành tựu trong công việc, vốn là cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhưng khi anh ấy nhìn thấy bốn bức vẽ này, cuối cùng cũng hiểu ra cái gì gọi là “Núi này cao còn có núi cao hơn”.
Ninh Thanh Ngưng thở dài một tiếng, thu lại bức vẽ của mình, sau đó cầm bức vẽ của Quý Chiêu đưa tới trước mặt Phùng Kiêm Liệt: “Rồi đây, anh xem thử xem vẽ có giống không?”
Không nằm ngoài dự đoán, Phùng Kiêm Liệt vừa nhìn thấy bức vẽ, lập tức nhảy cỡn lên, giống nói vô cùng kích động, đến mức biến âm: “Đúng, đúng, đúng rồi! Chính là dáng vẻ này, giống nhau như đúc, thật sự rất giống!”
Anh ta cầm lấy bức vẽ chính diện, chỉ vào cặp mắt: “Ôi chao, khi ấy tôi còn cảm thấy sao ánh mắt của người này trông hung dữ thế, hoá ra là bởi vì nhãn cầu có màu nhạt, vậy nên khi tiếp xúc với ánh sáng sẽ trông có chút kỳ lạ.”
Sau đó anh ta lại cầm lấy bức ảnh vẽ góc nghiêng, ngón tay chỉ vào phần cằm: “Đúng, đúng, đúng, chính xác là như vậy, cằm của cậu ta không giống với những người bình thường khác, nhìn thế nào cũng thấy khó coi.”
Ngay sau đó, anh ta lại cầm bức vẽ phần lưng, và cả bức vẽ dáng người của nghi phạm lúc chạy nhanh: “Đây chắc chắn là người mà tôi đã gặp vào buổi tối hôm đó, chính là cậu ta!”
Ninh Thanh Ngưng cố gắng kiềm nén cảm giác ghen tị khó hiểu trong lòng, lên tiếng xác nhận lại lần nữa: “Anh chắc chắn chính là người này sao? Có chỗ nào cần sửa đổi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-671-em-bang-long-de-anh-ve-sao.html.]
Phùng Kiêm Liệt liên tục lắc đầu: “Không cần thay đổi gì cả đâu, như vậy là rất giống rồi.”
Anh ta chỉ mới nhìn hai lần đã cảm thấy rùng mình không dám nhìn tiếp nữa, nhanh tay đặt bức vẽ xuống bàn, còn bản thân lùi về xa một chút, tựa như người trên bức vẽ có thể sống dậy, bước ra từ trong giấy, chạy tới g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Tôn Tụ hào hứng cầm lấy bốn bức vẽ, đang định mang đi báo cáo, đột nhiên ngừng bước nhìn về phía Ninh Thanh Ngưng: “Lão Ninh, bức vẽ của anh…”
Ninh Thanh Ngưng khoát khoát tay một cái, cố gắng bày ra vẻ mặt vui vẻ: “Không cần phải để ý đến tôi, hoàn thành là được rồi, ai vẽ mà không giống nhau chứ?”
[Ôi, so tài với nhau đúng là khiến người khác khó chịu, có Quý Chiêu ở đây, tất cả hoạ sĩ phác hoạ chân dung tội phạm đều sắp thất nghiệp hết rồi. Mình vào làm ở cục cảnh sát cũng ngót nghét sáu, bảy năm rồi, vẽ hơn mười ngàn bức tranh, cũng tham dự mấy chục vụ án hình sự lớn, lập được chiến công hạng hai, hạng ba, cứ nghĩ là nếu chăm chỉ sẽ nhận được trái ngon, thế nhưng… So tài với thiên phú, cố gắng có ích gì đâu chứ?]
Nghe thấy tiếng lòng của Ninh Thanh Ngưng, Triệu Hướng Vãn lo lắng nhìn Ninh Thanh Ngưng, sợ anh ấy sẽ vì điều này mà làm việc bớt nhiệt tình, cũng lo lắng anh ấy sẽ cảm thấy ghen tị và ghen ghét Quý Chiêu, thế là lập tức đi tới trước mặt Ninh Thanh Ngưng: “Cảnh sát Ngưng, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Ninh Thanh Ngưng không hiểu ý của Triệu Hướng Vãn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô gái có vẻ ngây thơ trước mắt: “Chuyện gì thế?”
Triệu Hướng Vãn nhìn về phía Quý Chiêu: “Em nói chuyện với cảnh sát Ninh một chút, anh vẽ chân dung giúp em đi nhé.”
[Em bằng lòng để anh vẽ sao?]
Hai mắt Quý Chiêu sáng lên, gật đầu một cái, lập tức lấy ra một tờ giấy vẽ, chuẩn bị vẽ tranh cho Triệu Hướng Vãn. Thật ra anh vẫn luôn có chút rục rịch, vẫn luôn muốn vẽ chân dung của Triệu Hướng Vãn bằng sơn dầu, chỉ là sợ cô không muốn, thế nên anh vẫn luôn không dám hành động. Bây giờ Triệu Hướng Vãn đã lên tiếng, trong đầu Quý Chiêu cũng lập tức có ý tưởng, thế là nhanh chóng cầm lấy giấy, bắt đầu vẽ.
Sau khi sắp xếp phần Quý Chiêu xong xuôi, Triệu Hướng Vãn và Ninh Thanh Ngưng cùng đi ra ngoài cửa.
Trước cửa là một dãy hành lang vô cùng dài, mỗi một người đều đang bận rộn với công việc của mình trong phòng làm việc, không một ai để ý đến Triệu Hướng Vãn và Ninh Thanh Ngưng.