Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn rất nhẹ, nhưng Ninh Thanh Ngưng lại nghe rõ ràng.
“Quý Chiêu là một thiên tài hội hoạ, mười lăm tuổi đã mở triển lãm cá nhân, là người tiên phong trong trường phái tả thực, rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật ở tỉnh Tương này.”
Họa sĩ thiên tài? Mười lăm tuổi đã tổ chức triển lãm cá nhân, sáng lập dòng tranh mới? Dù là điều nào đi nữa, Ninh Thanh Ngưng cũng khó có thể sánh kịp, anh ấy không nhịn được trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn, không dám tin vào tai mình: "Vậy, tại sao cậu ấy lại gia nhập hệ thống công an?"
[Thảo nào tranh đẹp như vậy, hóa ra là họa sĩ thiên tài. Một đời của Quý Chiêu đã đạt đến đỉnh cao, danh lợi đều đủ cả, tại sao lại phải đến sở công an làm một họa sĩ phác họa chân dung tội phạm? Đây chẳng phải là đang phí phạm tài năng sao.]
Triệu Hướng Vãn mỉm cười: "Anh ấy là họa sĩ phác họa chân dung tội phạm của riêng tôi."
Lý do Quý Chiêu gia nhập tổ trọng án số một là vì Quý Cẩm Mậu biết rằng cô có thể giao tiếp với anh, giúp anh hòa nhập với xã hội, không bị coi là "cậu con trai nhà giàu có ngốc nghếch."
Khi người khác nói chuyện, Quý Chiêu sẽ có lúc nghe lúc không, tùy thuộc vào tâm trạng khi đó của anh. Nhưng đối với Triệu Hướng Vãn, trong đầu Quý Chiêu như có radar tự động tiếp nhận mọi thứ về cô, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu.
Néu muốn Quý Chiêu phác họa chân dung, vậy thì nhất định phải có Triệu Hướng Vãn ở đó, nếu không anh sẽ không động bút.
Vì vậy, thật sự chẳng có gì quá đáng khi nói Quý Chiêu là họa sĩ phác họa tội phạm riêng của Triệu Hướng Vãn.
Thấy Triệu Hướng Vãn mỉm cười, Ninh Thanh Ngưng tự cho là mình đã hiểu, anh ấy "à" một tiếng rồi không ngừng: “Rồi, rồi, tôi hiểu rồi.”
[Giới trẻ bây giờ thật là lợi hại, tính tình Quý Chiêu hướng nội, cũng chỉ nghe lời một mình Triệu Hướng Vãn. A, mặc dù là thiên tài, nhưng dường như cũng có hơi đáng thương nhỉ?]
Triệu Hướng Vãn hiểu rõ tâm lý con người.
Tâm lý ghen tị tồn tại trong tiềm thức của mỗi con người, mỗi khi nhìn thấy người khác giỏi hơn mình, trong lòng sẽ sản sinh cảm giác không phục, thế là cũng bắt đầu sinh ra cảm giác tức giận, oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-672-khong-the-ghen-ti-voi-ngoi-sao-dien-anh-ruc-ro-tren-man-anh.html.]
Vậy làm thế nào để xoá bỏ cảm giác ghen tị này đây?
Thứ nhất, bộc lộ điểm yếu.
Ninh Thanh Ngưng thấy tính tình Quý Chiêu hướng nội, không thích giao tiếp với người khác, lại bị một cô gái nhỏ nhắn kiểm soát, sự nghiệp khó có thể phát triển mạnh mẽ, thế là trong lòng không nhin được cảm thấy đồng cảm với Quý Chiêu. Một khi anh ấy bắt đầu cảm thấy thương hại, tâm lý ghen tị cũng sẽ theo đó mà tiêu tan.
Thứ hai, tạo ra sự chênh lệch.
Nếu sự chênh lệch giữa hai người càng lớn, tâm lý ghen tị sẽ càng mạnh, nhưng nếu đạt đến một mức độ nào đó, cho dù có cố gắng đuổi theo cũng không thể bắt kịp, vậy thì đương nhiên đối phương sẽ không cảm thấy ghen tị nữa: Dù sao cũng không thể vượt qua, ghen tị thì có ích gì?
Hai chị em có ngoại hình bình thường có thể ghen tị với người xinh đẹp hơn mình, nhưng lại không thể ghen tị với ngôi sao điện ảnh rực rỡ trên màn ảnh.
Trong một lớp học, các bạn có thành tích học tập kém thường sẽ cảm thấy ghen tị với những bạn có thành tích tốt hơn, nhưng lại không thể ghen tị với một thiên tài trong truyền thuyết, thi đậu vào đại học khi mới mười ba tuổi.
Họa sĩ thiên tài trở thành họa sĩ phác họa chân dung tội phạm, đối với một người không phải xuất thân từ chuyên ngành hội hoạ như Ninh Thanh Ngưng, hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng và chăm chỉ rèn luyện của bản thân. Bây giờ, Ninh Thanh Ngưng cũng chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể kinh ngạc, không hề có chút ghen tị hay bất mãn nào.
Tiếp theo, việc Triệu Hướng Vãn phải làm chính là xây dựng tự tin cho Ninh Thanh Ngưng.
Thế giới này rộng lớn như vậy, các vụ án hình sự nhiều như vậy, chẳng lẽ việc vẽ tranh chỉ dựa vào một mình Quý Chiêu thôi sao? Không thể nào! Chắc chắn phải hỗ trợ thêm nhiều họa sĩ phác họa tội phạm nữa, nếu không, bây giờ Quý Chiêu có toả sáng, nhưng sau này anh sẽ mệt đến nôn ra máu.
Một bông hoa không thể nở hết mùa xuân, trăm hoa đua nở mới là xuân đầy sân, không phải sao?
Triệu Hướng Vãn cười một tiếng, dùng thái độ chân thành nói với Ninh Thanh Ngưng: "Cảnh sát Ninh, Quý Chiêu có khả năng ghi nhớ lâu, sức quan sát bén nhạy, mẹ anh ấy là một họa sĩ nổi tiếng, vậy nên từ nhỏ anh ấy đã được rèn luyện từ nhỏ, có nền tảng vẽ xuất sắc. Mặc dù anh ấy không thích nói chuyện, nhưng khả năng hiểu lại rất tuyệt vời, có thể chuyển cảm xúc qua chữ viết thành hình ảnh. Một người như Quý Chiêu, trong lĩnh vực điều tra hình sự có được mấy người chứ?"
Ninh Thanh Ngưng nghe đến ngây ngẩn: "Có được mấy người sao? Không còn ai khác!"
Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: "Vì vậy, anh ấy có một không hai, hơn nữa cũng không ai có thể học được kỹ thuật vẽ chân dung tội phạm của anh ấy, không phải sao?"