Ninh Thanh Ngưng ngẩn ra một lát, đột nhiên hiểu ra, hai mắt dần sáng lên: "Đúng!"
Triệu Hướng Vãn nói: "Anh phân chia khuôn mặt thành phần khác nhau, cũng chia ra thành từng loại hình khác nhau, dùng phương pháp ghép hình để xây dựng một bức tranh có độ tương đồng với nghi phạm lên đến bảy mươi, tám mươi phần trăm phương pháp này có thể sao chép, cũng có thể chuẩn hóa, sản xuất hàng loạt, đúng không?"
Sau này, nếu như giống Triệu Thần Dương nói, hệ thống công an xây dựng một loại "cơ sở dữ liệu" gì đó, phương pháp ghép hình này sẽ càng hiệu quả hơn.
Lời nói của Triệu Hướng Vãn như gió xuân thổi qua trái tim đang có chút ủ rũ của Ninh Thanh Ngưng, cảm giác thất bại nhanh chóng tan biến hết, anh ấy bật cười lớn: "Triệu Hướng Vãn, cô nói rất đúng."
Triệu Hướng Vãn đề nghị: "Nhân dịp chúng tôi vẫn còn ở Kinh Đô mấy ngày, hai người hãy trò chuyện, trao đổi với nhau nhiều hơn đi, có lẽ sẽ có ích cho sự nghiệp của anh đấy. Trong hệ thống công an của chúng ta có thêm một hoạ sĩ phác hoạ chân dung tội phạm giỏi giang như vậy, thế thì những tên tội phạm kia chẳng còn chỗ trốn nữa, không phải sao?"
Ninh Thanh Ngưng kích động đáp lời: “Rất tốt, rất tốt! Vừa khéo tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo Quý Chiêu một chút.”
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn xuống tay anh ấy, nói cho Ninh Thanh Ngưng biết vấn đề mà Quý Chiêu nói với cô lúc vừa gặp Ninh Thanh Ngưng: “Quý Chiêu từng nói với tôi, ở ngón giữa và ngón trỏ và cả phần thịt nằm giữa hai ngón này đều có vết chai rất nhỏ, điều này nói rõ bình thường anh luyện tập rất nhiều, nhưng tư thế cầm bút lại không chính xác lắm.”
Bây giờ, thái độ mà Ninh Thanh Ngưng dành cho Quý Chiêu là tâm phục khẩu phục, thế là lập tức nói: “Đúng thế, đúng thế, tư thế cầm bút khi vẽ của tôi luôn như thế. Tôi là tự học thành tài, mặc dù sau đó có vào học viện nghệ thuật để rèn luyện thêm một năm, thế nhưng dù sao cũng là đi lên từ con số không, giáo viên dạy tôi trong học viện cũng bảo là tư thế của tôi không chính xác, chỉ là tôi mãi vẫn không thay đổi được. Phải nhanh lên thôi, tôi phải nhanh chóng học hỏi Quý Chiêu, nếu không chờ tới khi hai người rời khỏi đây thì chẳng học kịp rồi.”
Ninh Thanh Ngưng đang chuẩn bị vào phòng làm việc để thỉnh giáo Quý Chiêu, lúc này Tôn Tụ chạy tới, lớn tiếng nói: “Lão Ninh, đội trưởng Tần bảo chúng ta vào họp, tới mau, tới mau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-673-tai-nghe-dot-nhien-tang-manh.html.]
Mấy vụ án đặc biệt thường được giải quyết theo cách đặc biệt, bây giờ toàn bộ cục cảnh sát ở khu vực Tây Sơn đều phối hợp điều tra vụ án 10-17, cũng chính là vụ án Văn Thiến Ngữ, sinh viên đại học Kinh Tế Ngoại Thương Kinh Đô bị sát hại vào ngày 17 tháng 10 năm 1992.
Bức phác hoạ chân dung nghi phạm vừa được vẽ ra, toàn bộ cục cảnh sát thành phố đều chấn động.
Đây là lần đầu tiên hệ thống công an sử dụng chân dung tội phạm được phác hoạ theo kiểu toàn cảnh 360 độ như thế này, một bức chính diện, một bức góc nghiêng, một bức sau lưng, cộng thêm một bức ghi lại chuyển động của cơ thể.
Phần lớn các bức chân dung dùng để điều tra đều là những bức chính diện, còn những bức vẽ góc nghiêng, sau lưng hay động tác của cơ thể đều lần lượt xếp phía sau bức ảnh chính diện đó. Một khi bốn bức ảnh chân dung này được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên một đợt chấn động lớn.
Ngay khi vừa nhận được bức ảnh phác hoạ chân dung nghi phạm, Tần Dũng Bình lập tức thông báo yêu cầu cả tổ trọng án số một vào họp, nhanh chóng bố trí nhiệm vụ.
Mọi người mới vừa ngồi xuống, Tần Dũng Binh đã nhanh chóng phát bản photo bức vẽ đến tay mọi người.
Ngoại trừ Tôn Tụ, Ninh Thanh Ngưng đã nhìn thấy từ trước, vậy nên thái độ cũng tương đối bình tĩnh, những người còn lại hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa: “Lão Ninh, bức vẽ này là do anh vẽ sao? Ông trời ơi, sao tài nghệ đột nhiên tăng mạnh thế.”
Ninh Thanh Ngưng cũng không hề tranh công, khom người, đang chuẩn bị nói đây chính là công lao của Quý Chiêu, lại bị Triệu Hướng Vãn giành trước một bước: “Ai vẽ không quan trọng, tôi và Quý Chiêu tới đây để học hỏi thêm, tất cả mọi thứ đều là công lao của cục công an khu vực Tây Sơn này. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là phải mau chóng công bố bức vẽ này ra ngoài, bắt nghi phạm về quy án.”
Ninh Thanh Ngưng và Tôn Tụ trao đổi ánh mắt với nhau, cũng nhìn ra được vẻ khâm phục và tán thưởng trong mắt đối phương. Hai thực tập sinh do cục công an tỉnh Tương gửi tới thực tập ở chỗ bọn họ là hai người có tài, không tranh công, không kiêu ngạo, thật sự rất đáng nể.
Tần Dũng Binh nói: “Đúng thế, bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, thông báo cho toàn thể lực lượng công an và cảnh sát trong khu vực công bố bức ảnh này ra ngoài.
Lý Ký đề nghị: “Đội trưởng Tần, thời gian cũng trôi qua lâu như thế rồi, e rằng kẻ tình nghi đã rời khỏi Kinh Đô từ lâu rồi, chúng ta nên nhờ tới phía truyền thông cũng như báo chí công bố bức vẽ này ra ngoài đi, chắc hẳn trong cục vẫn còn kinh phí. Bức vẽ trông giống thật như thế, chỉ cần là người quen của anh ta, chắc chắc có thể nhận ra.”