Tần Dũng Binh lập tức đồng ý với đề nghị của Lý Ký: “Được, chuyện này giao cho cậu phụ trách nhé.”
Phạm Văn Quang quan sát bức vẽ một chút: “Dường như kẻ tình nghi vừa cắt tóc, bây giờ tôi sẽ dẫn người đến mấy tiệm cắt tóc ở gần trường đại học, xem có thể tìm được manh mối nào có ích không.”
Tần Dũng Binh gật đầu: “Được rồi, lão Phạm, anh dẫn theo hai người đi tìm hiểu thử đi. Nếu cần thêm người thì sang tổ bên cạnh nhờ giúp đỡ nhé, cục trưởng đã lên tiếng rồi, tất cả mọi người đều sẽ giúp đỡ và nghe theo sự sắp xếp của tổ trọng án số một chúng ta.”
Phạm Văn Quang “ừ” một tiếng, cầm lấy bức vẽ nhìn kĩ một chút, tặc lưỡi cảm thán: “Bức vẽ này trông cứ như thật ấy, tuyệt quá! Làm cảnh sát nhiều năm rồi, thế mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một loạt bức vẽ giống thế này đấy. Một sinh viên đại học năm ba, cho dù là vết bớt hay vết sẹo đều nhìn thấy rõ ràng, ngay cả lông mũi cũng lộ rõ ra ngoài, quần lót của kẻ tình nghi cũng hận không thể phơi bày trước mặt mọi người luôn rồi, ha ha. Quả nhiên đầu óc của người trẻ tuổi vẫn linh hoạt hơn, biết sáng tạo cái mới.”
Tiêu Hải cũng cảm thấy có hứng thú với bức phác hoạ chân dân tội phạm này, sau khi cẩn thận quan sát, anh ấy đưa ra một suy đoán: “Từ tư thế chạy của người này có thể thấy, dường như người này từng được tham gia huấn luyện trong quân đội, là quân nhân xuất ngũ, cán bộ thuyên chuyển hay là quân nhân hiện đang trong biên chế, việc này cần phải được điều tra nghiêm túc, nhưng phạm vi vẫn còn quá lớn.”
Anh ấy hơi suy nghĩ một chút, tiếp tục phân tích: “Từ chiếc áo thun màu xanh đã bạc màu của tên này, rất có thể anh ta là quân nhân vừa xuất ngũ. Nếu như anh ta tới Kinh Đô để đi làm, thế chắc chắn ở gần đại học Kinh Tế Thương Mại Kinh Đô, thế thì chúng ta có thể đến các công trường ở gần trường đại học để hỏi thăm. Một người đàn ông trông đặc biệt như thế, chắc hẳn sẽ có người nhận ra ngay lập tức. Nếu như anh ta tới để du lịch, thế thì chắc chắn cũng ở gần trường đại học này, chúng ta có thể ghé đến những khách sạn và nhà nghỉ gần đó, nhất là những người đã trả phòng vào ngày 18, vậy thì càng phải chú ý nhiều hơn.”
Triệu Hướng Vãn càng nghe càng cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng sôi sục nhiệt huyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-674-cang-nghe-cang-cam-thay-vui-ve-trong-long-cung-soi-suc-nhiet-huyet.html.]
Quá tốt! Cảnh sát hình sự ở nơi này đều vô cùng chuyên nghiệp, Triệu Thần Dương cũng từng cung cấp qua một vài manh mối mơ hồ... Là người ở gần đó, hoặc công nhân làm việc ngoài thị trấn, các khả năng này bọn họ đều đã nghĩ đến toàn bộ!
Chỉ còn sót lại duy nhất một cái, đó chính là Triệu Thần Dương từng nhắc tới việc hung thủ có ngồi xe buýt, ném cặp sách, máy nghe nhạc Walkman, tai nghe và ô của Văn Thiến Ngữ vào một đống lá khô tại một khu rừng, trước mắt vẫn chưa có người nào nhắc tới điều này.
Đến khi Tiêu Hải phát biểu xong ý kiến của mình, Âu Dương Đỉnh bắt đầu lên tiếng: “Còn tôi sẽ dẫn theo hai người của tổ bên cạnh đi điều tra tuyến đường xe buýt đi qua, đồng thời cũng cầm theo bức ảnh đến hỏi mấy người bán hàng rong ở gần trạm xe buýt, tài xế lái xe và cả nhân viên bán vé xe nữa, xem có thể tìm được thông tin nào hữu ích hay không.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Đội trưởng Tần, Tưởng Đinh Lan từng nói, vào giờ tự học buổi tối, Văn Thiến Ngữ có mang theo balo, trong balo có bài thi, vở bài tập, bài kiểm tra nghe môn Tiếng Anh, cùng hộp bút. Ngoài ra còn một vài đồ vật cá nhân như tai nghe và máy nghe nhạc Walkman. Những thứ này đều không tìm thấy tại hiện trường, đúng không ạ?”
Tần Dũng Binh gật đầu: “Đúng thế, không tìm thấy ở hiện trường, có thể đã bị hung thủ vứt đi rồi.”
Tôn Tụ giơ tay nêu ý kiến: “Vậy thì để tôi phụ trách phần việc này cho. Chỉ là đã qua mấy ngày rồi, e rằng rác trong trường đều đã được xử lý xong xuôi cả rồi. Vậy thì chỉ có thể đến mấy nơi xử lý rác thải ở gần trường thử vận may một chút.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ở gần trường học và bến xe buýt có nơi nào để ẩn nấp không, ví dụ như rừng cây, hẻm nhỏ, hoặc bãi rác thải ấy?”
Tôn Tụ nhìn cô một cái: “Sao cô lại hỏi chuyện này?”
Triệu Hướng Vãn nói: “Tôi đang nghĩ, có khi nào hung thủ dùng máy nghe nhạc Walkman để đánh Văn Thiến Ngữ bất tỉnh không? Nếu đúng là như thế vậy thì khi chạy trốn anh ta sẽ bỏ tất cả những thứ như máy nghe nhạc vào balo của Văn Thiến Ngữ, cầm lấy chiếc balo rồi vội vàng rời khỏi trường học. Những thứ này nếu nằm trong tay anh ta sẽ như một quả b.o.m hẹn giờ, vậy nên anh ta cũng không dám vứt lung tung, có khi nào anh ta vẫn luôn cầm theo chiếc balo này lên xe buýt, sau khi xuống xe lại đi tìm một nơi kín đáo để vứt chúng?”