Cảnh tượng lúc Triệu Hướng Vãn thôi miên Phùng Kiêm Liệt ban nãy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tôn Tụ, cô gái có đôi mắt phượng này cho anh ấy cảm giác trầm tĩnh, ổn định, khiến người khác không nhịn được muốn đi theo.
Nghe thấy phân tích của Triệu Hướng Vãn, Tôn Tụ lấy ra một tấm bản đồ ở Kinh Đô, sau đó nhanh chóng trải lên bàn. Lúc này tất cả mọi người đều nhích lại gần tấm bản đồ, bắt đầu lấy đại học Kinh Tế Thương Mại Kinh Đô làm tâm, bắt đầu tìm kiếm theo tuyến đường hoạt động của xe buýt.
Sau khi khoanh vùng tất cả những nơi khả nghi, Tôn Tụ nói: “Tôi sẽ đến con đường này.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng, chỉn chu, tất cả thành viên của tổ trọng án số một đều vùi đầu, dồn sức vào việc đăng tin treo thưởng để tìm kiếm nghi phạm, dán bức ảnh phác hoạ chân dung kẻ tình nghi, đi thăm dò, điều tra, bắt đầu thu thập chứng cứ.
Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu không quen thuộc địa hình ở Kinh Đô, thế nên cũng không đi theo, mỗi ngày chỉ đến tìm Ninh Thanh Ngưng, vừa thảo luận về kỹ thuật vẽ phác hoạ chân dung nghi phạm trong điều tra hình sự, vừa trông ngóng tin tức.
Triệu Hướng Vãn vốn dự định đến thứ bảy, hoặc trễ nhất là chủ nhật sẽ trở về trường học, nếu không cô giáo Chu Xảo Tú của cô sẽ gấp c.h.ế.t mất. Thế nhưng cô không ngờ, tin tức lại tới nhanh như thế!
Tôn Tụ lập công lớn.
Anh ấy lên đường vào trưa thứ tư ngày 21, lái xe theo tuyến đường chạy của xe buýt, đi qua năm con đừng, khi tới nơi cách trạm xe buýt đường Hương Am khoảng năm trăm mét, anh ấy thấy ở đó có một rừng cây nhỏ, thế là xuống xe tiến vào xem thử.
Bên dưới đống cỏ khô và nhánh cây cất giấu một chiếc balo.
Tim Tôn Tụ đập thình thịch, anh ấy lấy bao tay ra đeo vào, nghiêm túc kiểm tra chiếc balo đó, nhìn thấy trên bài thi có ghi ba chữ “Văn Thiến Ngữ”, lập tức báo cáo lên cấp trên.
Phạm vi lục soát lại được thu hẹp lại.
Tất cả mọi người đều bắt đầu đi thăm dò ở khu vực gần đường Hương Am, hiệu suất làm việc nhanh chóng nhận được không it lời khen.
Thứ năm, ngày 22.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-675-cau-ay-muon-lam-viec-lon-trong-tuong-lai.html.]
Bên phía tổ của Phạm Văn Quang: Ông chủ của một tiệm làm tóc nhận ra người trên bức vẽ, cười nói: “Đây không phải là anh Câu sao? Tuần trước mới tới chỗ tôi cắt tóc húi cua, tôi còn nhớ đằng sau cổ anh ta có một vết bớt, đen sì, trông hệt như một con nòng nọc nhỏ.”
Phạm Văng Quang lập tức hỏi: “Cậu ta tên gì? Hiện giờ đang ở nơi nào? Làm việc ở đâu?”
Ông chủ tiệm làm tóc lắc đầu: “Tôi chỉ biết mọi người thường gọi anh ta là anh Câu, nhưng không biết tên đầy đủ là gì nữa. Anh ta hiện đang làm thợ điện nước ở công trường ngay phía trước này. Nghe nói trước đó từng làm lính công binh, cũng không biết vì lý do gì mà bị phạt, sau đó cũng xuất ngũ.
Làm điện nước, trước đó từng làm công binh, phía sau cổ có một vết bớt.
Còn phải nói nữa sao!”
Tổ của Phạm Văn Quang lập tức đi tới công trường nơi ông chủ tiệm làm tóc vừa đề cập tới để hỏi thăm.
Giám đốc dự án ở công trường vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người trên bức vẽ: “Là Tiểu Câu ấy, cậu ấy đã phạm phải chuyện gì sao?”
Phạm Văn Quang cũng không giải thích nhiều, chỉ hỏi: “Cậu ta tên là gì?”
Giám đốc dự án trả lời: “Họ của cậu ấy rất kỳ lạ, ban đầu tôi cho rằng cậu ấy mang họ Hầu, sau này cậu ta viết ra tôi đọc mới biết là chữ Câu. Tiểu Câu làm việc rất nhanh nhạy, lại là một người mạnh mẽ, khoẻ mạnh, tôi còn đang định sau này sẽ đưa cậu ấy theo đội của tôi, không ngờ cậu ấy lại vội vội vàng vàng bỏ đi, cũng không biết là vì điều gì.”
Phạm Văn Quang tiếp tục hỏi: “Quê quán cậu ta ở đâu? Cậu ta đã đi đến đâu rồi?”
Giám đốc dự án lắc đầu: “Tôi chỉ biết cậu ta là người tỉnh Y, còn quê quán cụ thể, là người ở đâu thì tôi không biết.”
Phạm Văn Quang lại hỏi tiếp: “Bên anh thuê người không cần xem thẻ căn cước à?”
Gíam đốc dự án lắc đầu: “Cậu ấy tới công trường xin việc vào khoảng ba tháng trước, bình thường đều im lặng một mình, mỗi lần tới ngày lãnh lương đều nhận tiền mặt. Nghe cách nói chuyện của cậu ấy thì dường như cậu ấy tới Kinh Đô này để học hỏi một chút, cậu ấy muốn làm việc lớn trong tương lai.”
Sau khi hỏi thăm những người làm việc tại công trường, mọi người đều nói không biết tên thật của người này, những người lớn tuổi sẽ gọi hắn ta là Tiểu Câu, những người nhỏ tuổi hơn sẽ gọi hắn ta là anh Câu, hắn ta là một người không thích nói chuyện, sống ngay tại công trường, cuộc sống rất có quy luật, thích yên tĩnh một mình.
Phạm Văn Quang lục soát nơi ở của anh ta trong công trường, lấy vân tay từ ly súc miệng của hắn ta, sau khi trở lại cục cảnh sát thành phố, khoa pháp chứng tiến hành so sánh vân tay suốt cả đêm, có thể xác nhận người tên Tiểu Câu này chính là nghi phạm!