Thế nhưng nhìn bức vẽ này, lại giống bản thân hắn ta đến đáng sợ.
Cho dù là một người xa lạ, sau khi nhìn thấy bức vẽ chính diện, góc ngưng, mặt sau và tư thế chạy, một khi gặp được Câu Vị Bình chắc chắn sẽ có thể nhận ra đó chính là hắn ta.
Bây giờ hắn ta muốn vào ở lại nhà nghỉ, nhân viên phục vụ sẽ nhìn chằm chằm hắn, miệng ứng phó, vừa quay lưng đã lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Bây giờ nếu hắn ngồi xe, người bán vé vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt hắn, lập tức trở nên ấp a ấp úng, gọi điện thoại cho bảo vệ tới.
Bây giờ nếu hắn ta muốn ăn cơm, vừa bước vào quán ăn, mặt của ông chủ và nhân viên phục vụ sẽ lập tức biến sắc, hưng phấn vẫy tay: Công an thông qua báo chí treo thưởng mười ngàn tệ cho người bắt được nghi phạm, thế thì hôm nay chẳng phải vận may tự tìm đến rồi sao?
Câu Vị Bình hốt hoảng chạy trối chết, chỉ có thể trốn vào trong núi sâu, dầm mưa dãi nắng, thừa lúc trời tối lẻn vào nhà dân trộm đồ ăn, cố gắng sống qua ngày. Phần bắp chân bị mấy người anh em họ và chú bác đánh bị thương bây giờ đã nhiễm trùng, cuối cùng hắn ta hôn mê bên cạnh một chuồng gà.
Câu Vị Bình đã rơi vào chiến tranh nhân dân mênh mông, không còn nơi nào để trốn nữa.
Câu Vị Bình có làm gì cũng không ngờ.
Rõ ràng hắn ta xử sự vô cùng chu đáo, cẩn thận.
Rõ ràng hắn ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô gái đó.
Rõ ràng hắn ta đã rời khỏi Kinh Đô ngay ngày hôm sau.
Rõ ràng hắn ta không hề có một người bạn nào ở Kinh đô, không một ai biết đầy đủ cả tên lẫn họ của hắn ta.
Rõ ràng từ trước đến giờ hắn ta chưa từng lấy thẻ căn cước ra cho ai xem.
Bản thân hắn chỉ mặt đối mặt với người bảo vệ đó ở nhà vệ sinh đúng một lần, trong một khoảnh khắc, sao lại có thể bị cảnh sát bắt nhanh như vậy chứ?
Câu Vị Bình không hiểu tại sao mình lại bị bắt nhanh như vậy, nhưng Triệu Hướng Vãn lại rất rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-677-ro-rang-han-ta-da-giet-chet-co-gai-do.html.]
Từ khi đến thủ đô, Triệu Hướng Vãn đã từng bước thúc đẩy việc phá án theo đúng nhịp độ của mình.
Bước đầu tiên, vào hiện trường vụ án, tái hiện quá trình xảy ra vụ án, tìm kiếm những chi tiết khớp với những gì Triệu Thần Dương đã cung cấp.
Bước thứ hai, gia nhập đội trọng án để làm quen, lấy thái độ mạnh mẽ nhanh chóng hòa nhập vào vụ án, tham gia vào công việc phác họa chân dung tội phạm.
Bước thứ ba, dẫn dắt nhân chứng duy nhất Phùng Kiêm Liệt vào trạng thái thôi miên, tái hiện lại hình ảnh ký ức, để Quý Chiêu hoàn thành bức phác họa.
Bước thứ tư, tham gia phá án cùng đội trọng án, khéo léo đưa những chi tiết mà Triệu Thần Dương cung cấp vào kế hoạch nhiệm vụ, dẫn dắt Tôn Tụ phát hiện vật chứng quan trọng, thu hẹp phạm vi điều tra, tìm ra nơi nghi phạm làm việc, cuối cùng nhờ vào họ Câu rất hiếm gặp mà nhanh chóng bắt giữ hung thủ.
Với sự phá án này, nghề vẽ phác họa chân dung tội phạm chính thức bước vào tầm mắt công chúng.
Trước đây mọi người không hiểu về nghề vẽ phác họa chân dung tội phạm này, những bức phác họa chân dung tội phạm được treo thưởng đều không có quy chuẩn, không quan tâm đến tính nghệ thuật, chẳng mấy ai để ý.
Nhưng trong vụ án Câu Vị Bình lần này, từ lệnh truy nã đăng trên báo chí đến lệnh điều tra được dán khắp nơi, tác phẩm của Quý Chiêu có tính nghệ thuật, có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy bị đè nén đến mức khó thở. Dù là người quen biết Câu Vị Bình hay không, ai cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí.
Cho dù là ai khi nhìn thấy bức phác họa này, đều không khỏi buột miệng: Đệch! Đây là ảnh chụp HD sao? Vẽ quá giống!
Đến khi gặp Câu Vị Bình thì ai nấy đều há hốc miệng, trợn tròn mắt, thốt lên: Trời ơi! Giống quá!
Thậm chí có một số phòng vẽ còn giữ lại bức phác họa của Quý Chiêu làm mẫu, để học viên học hỏi và mô phỏng theo.
Các nhà báo đã tái bản lại bức phác họa của Câu Vị Bình và đặt tên cho nó: "Thiên Võng", kèm theo chú thích: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Cũng có người đặt tên cho bức phác họa là "Thoáng Nhìn", kèm chú thích: Chỉ một cái liếc trong biển người, người đã bị bắt giam.
Thậm chí còn có báo tổ chức cuộc thi đặt tên có thưởng, thu hút vô số độc giả tham gia.
Chỉ trong thời gian ngắn, chuyên gia vẽ phác họa chân dung của cục cảnh sát hình sự ở khu Tây Sơn - Ninh Thanh Ngưng bị đẩy lên đỉnh điểm của sự chú ý.
Ninh Thanh Ngưng khó nói nên lời, đối mặt với lời khen ngợi của giới truyền thông, vội vàng giải thích: “Không phải tôi vẽ, mà là…”
Nhưng lãnh đạo tươi cười ngắt lời anh ấy: “Lão Ninh khiêm tốn quá, lão Ninh là nhân tài hiếm có trong hệ thống của chúng ta, tự học thành tài, cần cù luyện tập, đã lập nhiều công lớn trong nghề phác họa chân dung tội phạm.”