Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 680: Cơ Hội Đang Ở Trước Mắt, Tại Sao Không Thử Một Lần?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:45:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn siết chặt nắm tay, cơn giận không thể kìm nén khiến cô thở gấp.

[Thủ đô thật tuyệt, khắp nơi đều có phụ nữ xinh đẹp, nhưng đẹp nhất vẫn là những cô sinh viên, gương mặt rạng rỡ, bước đi nhẹ nhàng, ôm sách vở đi ngang qua công trường. Họ có học thức, có giáo dưỡng, họ hiểu mọi thứ, giọng nói như chim hoàng yến hót líu lo. Chỉ cần nhìn thấy họ, tôi cảm giác trong xương cốt ngứa ngáy không chịu nổi, toàn thân bứt rứt khó chịu.]

[Tôi nghĩ, nếu đến gần trường đại học, không chừng có thể dụ dỗ vài cô gái đơn thuần, biết đâu còn có thể tìm được bạn gái?]

[Ngày hôm đó trời mưa, túp lều tạm bợ ở công trường làm tôi khó chịu, tôi lấy chiếc ô rồi ra ngoài. Đến trạm xe buýt, nhìn bảng tên trạm, thấy tên một trường đại học, tôi liền lên xe.]

[Đại học Kinh tế và Thương mại Đối ngoại Thủ Đô? Cái tên này nghe thật cao cấp, những nữ sinh học ở đây chắc chắn là người giàu có, cao quý. Mưa càng lúc càng lớn, tôi che ô đi vào trường, không ai hỏi tôi là ai, đi qua con đường yên tĩnh đó, tôi nhìn thấy một tòa nhà sáng đèn, chắc đó là nơi các sinh viên đại học học tập phải không?]

Cùng với dòng suy nghĩ của Câu Vị Bình, Triệu Hướng Vãn như nhìn thấy cảnh tượng đó.

[Qua ô cửa kính, có thể nhìn rõ lớp học sáng đèn. Bảng đen, bục giảng, phấn trắng, ghế ngồi ngăn nắp, một cô gái đeo tai nghe đang ngồi yên lặng bên cửa sổ. Cô ấy cúi đầu nhẹ, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, đẹp tựa thiên nga. Tôi nhìn một lúc, bên cạnh không có ai, cơn mưa to khiến mọi người đều trốn trong nhà. Lúc đó tôi bỗng dưng gan lớn… cơ hội đang ở trước mắt, tại sao không thử một lần?]

[Tôi thấy cô ấy đứng dậy, thu dọn cặp sách, sợ cô ấy đi mất nên tôi vội bước vào tòa nhà. Phòng bảo vệ ngay đối diện lối vào, nhưng tôi thấy bên trong có một người đang gục xuống bàn ngủ, chắc ông ấy chẳng biết gì. Tôi rón rén đi qua phòng bảo vệ, rẽ trái vào hành lang, đẩy cửa phòng học.]

[Cô ấy đứng đó, đeo cặp sách chuẩn bị rời đi, chúng tôi đối mặt nhau, trong mắt cô ấy thoáng qua một tia hoảng loạn. Tôi cười và chào cô ấy, hỏi có muốn làm bạn không, cô ấy chửi tôi là đồ điên, rồi bước nhanh qua tôi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-680-co-hoi-dang-o-truoc-mat-tai-sao-khong-thu-mot-lan.html.]

[Bên ngoài mưa to thật, tiếng mưa đập vào cửa sổ lớn, rất ồn. Tôi nhìn thấy chiếc gáy trắng ngần của cô ấy, không thể kiềm chế được sự bốc đồng trong lòng, giơ tay đập một nhát, cô ấy ngất xỉu, mềm nhũn ngã trong vòng tay tôi.]

[Trong lớp học sáng quá, chỉ cần có người đi qua sẽ nhìn thấy tôi đang làm gì. Vì vậy tôi bế cô ấy lên, mang vào phòng chứa đồ ở cầu thang. Trên đường đi đến phòng học, tôi đã để ý rồi, chỗ đó không khóa, kín đáo, an toàn.]

[Sau đó, cô gái tỉnh lại, tôi dùng cặp sách đập xuống, sách bên trong nặng lắm, đập đến mức m.á.u chảy đầm đìa. Tôi dùng hai tay bóp chặt cổ cô ấy, đến khi cô ấy ngừng thở mới buông tay. Khi thấy cô ấy chết, trong lòng có chút lo sợ, cũng mất hết hứng thú. Chiếc áo khoác này tôi mới mua, vạt áo dính đầy máu, tôi sợ lát nữa giặt không sạch, nên đứng dậy vào nhà vệ sinh, không ngờ bị bảo vệ phát hiện, tôi đành phải bỏ chạy.]

[Chạy được một nửa, tôi ướt sũng, bỗng nhiên tỉnh táo lại. Nếu tối nay bị phát hiện g.i.ế.c người, chắc chắn nhà ga, bến xe đều sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó tôi không thể chạy thoát. Vì vậy, tôi quay lại, kéo xác cô ấy ra và vứt xuống cống, còn chiếc cặp thì tôi cứ vô thức cầm trên tay không biết vứt đâu.]

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn đã hiểu toàn bộ quá trình xảy ra vụ án.

Cô siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh: "Anh có biết không? Thực ra khi anh ném cô ấy xuống cống, cô ấy vẫn chưa chết, chỉ đang hôn mê thôi."

Câu Vị Bình sững sờ nhìn Triệu Hướng Vãn: "Không thể nào, lúc đó rõ ràng tôi đã đập c.h.ế.t cô ấy rồi mà!"

Giọng của Triệu Hướng Vãn lạnh lùng, như mưa thu tạt vào mặt Câu Vị Bình: "Kết quả khám nghiệm pháp y cho thấy, cô ấy c.h.ế.t do ngạt nước."

Câu Vị Bình thốt lên một tiếng "À", ngây người nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Cô ấy chưa c.h.ế.t sao? Tôi tưởng cô ấy đã c.h.ế.t rồi. Haiz! Nếu biết lúc đó cô ấy chưa chết, tôi đã không sợ mà ném cô ấy xuống cống. Người chưa chết, tội cưỡng h.i.ế.p bị kết án, ở tù mười mấy năm là có thể được thả ra, đến lúc đó tôi vẫn chưa già, có thể bắt đầu lại, hạ mình xuống, cưới một người phụ nữ bình thường để sống nốt phần đời còn lại, cũng không phải là không thể. Haiz! Mình thông minh nhất thời cũng hồ đồ nhất thời.]

Giọng Câu Vị Bình khàn khàn: "Lúc đó tôi thật sự nghĩ rằng cô ấy đã chết. Đây là lần đầu tôi làm chuyện như vậy, trong lòng vẫn sợ hãi. Thấy mi mắt cô ấy khẽ động, biết rằng cô ấy sẽ tỉnh lại, nghĩ rằng cô ấy đã nhìn thấy mặt tôi, nếu để cô ấy sống, tôi chắc chắn sẽ vào tù. Tôi còn chưa sống đủ, vừa rời khỏi quân đội với kỷ luật nghiêm ngặt, tôi không muốn vào tù nữa, tôi muốn kiếm tiền lớn, sống một cuộc đời tốt."

Loading...