Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 684: Chỉ Cần Bác Muốn, Mọi Thứ Đều Kịp

Cập nhật lúc: 2025-07-04 00:49:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn nhìn Tôn Tụ phụ trách ghi chép biên bản: “Chuyện còn lại giao cho anh.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Tuy bắt được hung thủ, tuy anh ta nhận tội nhưng người bị anh ta g.i.ế.c hại cũng không thể sống lại được nữa.

Áo trắng quần xanh.

Giống như hoa sen nở, hương thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đi đến cổng Cục Công an khu Tây Sơn, thấy Nhiêu Sương đang đợi ngoài cửa, nỗi buồn trong lòng Triệu Hướng Vãn cuối cùng cũng có chỗ để giải tỏa. Cô vươn tay ôm lấy bà ấy, khẽ nói: "Cháu đã giúp bác, giúp Văn Thiển Ngữ trút giận."

Nhiêu Sương ôm chặt Triệu Hướng Vãn: "Cảm ơn, cảm ơn, cháu là một cô gái tốt."

Tưởng Đinh Lan nước mắt lăn dài: "Hướng Vãn, cảm ơn cô."

Chiếc cặp đã tìm thấy, Tưởng Đinh Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao Văn Thiển Ngữ lại muốn về nhà vào tối thứ bảy. Bởi vì cô ấy nói lạnh, nghĩ đến việc Tưởng Đinh Lan chỉ có một chiếc áo khoác, Văn Thiển Ngữ dự định về nhà để tìm thêm vài bộ quần áo cũ cho Tưởng Đinh Lan.

Văn Thiển Ngữ sợ mình quên, cô ấy đã viết một dòng chữ bên cạnh bài kiểm tra nghe tiếng Anh.

…Nhớ mang áo khoác cho Đinh Lan.

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói với Nhiêu Sương: “Cuộc đời mỗi người đều không thể quay lại. Bác muốn sống trong đau khổ cả đời hay sẽ thay Văn Thiển Ngữ thực hiện ước mơ của cô ấy?”

Nhiêu Sương ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn: “Thiển Thiển muốn đi du học nước ngoài, muốn làm việc trong lĩnh vực ngoại thương.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Bác mới 45 tuổi.” Nếu cuộc đời có thể sống đến 80, Nhiêu Sương còn 35 năm nữa.

Trong mắt Nhiêu Sương bỗng bừng lên một tia sáng rực rỡ: “Bác có thể không? Bác thực sự có thể không?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Chỉ cần bác muốn, mọi thứ đều kịp.”

Sự suy sụp của Nhiêu Sương cuối cùng cũng có chút thay đổi, bà ấy bắt đầu suy nghĩ về khả năng này. Triệu Hướng Vãn nghe thấy những suy nghĩ trong lòng bà ấy, cô mỉm cười đứng thẳng dậy, nhìn về phía Tưởng Đinh Lan.

Tưởng Đinh Lan dường như đã hiểu điều gì đó, cũng thẳng người lên, trong nước mắt nói: “Hướng Vãn, cô yên tâm.” Những lời còn lại, Tưởng Đinh Lan không nói ra.

Có những chuyện, giữ trong lòng còn mạnh mẽ hơn là nói ra.

Cùng Quý Chiêu rời khỏi thủ đô, ngồi trong toa tàu giường nằm, nhìn những cột điện lùi dần ra xa ngoài cửa sổ, trái tim nặng trĩu của Triệu Hướng Vãn dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-684-chi-can-bac-muon-moi-thu-deu-kip.html.]

Một vụ án vốn sẽ chỉ được phá giải sau hơn hai mươi năm, nhờ sự can thiệp của cô và Quý Chiêu, đã nhanh chóng được giải quyết.

Câu Vị Bình sẽ không có một cơ hội nào để tận hưởng cuộc sống, anh ta sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Mẹ của Văn Thiến Ngữ sẽ không phải khổ sở chờ đợi công lý hai mươi năm để, bà ấy sẽ có thể buông bỏ hận thù, sống tốt hơn.

Vừa xuống tàu, Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu đã được Hứa Tung Lĩnh đón vào tổ trọng án, vừa bước vào phòng làm việc, hai người đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ mọi người.

“Anh hùng trở về!”

“Đã làm rạng danh cảnh sát tỉnh Tương rồi!”

“Khả năng vẽ phác họa của Quý Chiêu đã truyền đến tai Bộ Công an, điện thoại của Cục trưởng Hứa sắp nổ tung rồi!”

“Haha…”

Tiếng cười, tiếng reo hò vang khắp căn phòng.

Trở lại môi trường quen thuộc, nhìn những gương mặt quen thuộc, Triệu Hướng Vãn cảm thấy trái tim mình ấm áp, nói: “Yên tâm đi, cảnh sát thủ đô không thể đào em với Quý Chiêu đi đâu được.”

Hứa Tung Lĩnh chính là đang chờ câu này, cười ha hả: “Không tồi, tôi đã nói mà, học trò mà tôi dày công huấn luyện, làm sao mà Tần Dũng Binh chỉ cần mở miệng là đào đi được?”

Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh: “Thật là tuyệt vời!”

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng quay đầu lại, thấy một cô bé tầm ba tuổi, búi tóc kiểu đầu nấm, đôi mắt to tròn, miệng hồng hồng, mỗi lần nói chuyện lại để lộ hai chiếc răng thỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

Triệu Hướng Vãn có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Lưu Lương Câu: “Đàn anh Lưu, đây là Lưu Lật Tử nhà anh sao?”

Lưu Lương Câu bế cô bé đáng yêu lên, cười híp mắt thành một đường thẳng: “Đây chẳng phải là bảo bối Lưu Lật Tử của tôi sao? Nào, chào chị Triệu đi.”

Lưu Lật Tử nép vào lòng cha, nở nụ cười và vẫy tay với Triệu Hướng Vãn: “Chào chị Triệu.”

Triệu Hướng Vãn cười đùa: “Cha em là đàn anh của chị, em phải gọi chị là dì.”

Lưu Lật Tử liền xoay người: “Là chị!”

Triệu Hướng Vãn lấy từ trong túi ra một xiên kẹo hồ lô, tháo lớp giấy bọc rồi đưa cho cô bé: “Ngoan lắm, chị mời em ăn kẹo hồ lô.”

Kẹo hồ lô là đặc sản của thủ đô, Triệu Hướng Vãn rất thích loại kẹo hồ lô đóng gói nhỏ, nên đã mua một túi lớn mang về làm quà. Xiên kẹo có hai quả sơn tra đỏ mọng, ngọt ngào, chua chua rất ngon miệng.

Lưu Lật Tử vừa thấy xiên kẹo hồ lô, liền cười tít mắt, vui vẻ ngậm trong miệng.

Triệu Hướng Vãn thuận miệng hỏi: “Đàn anh Lưu, sao hôm nay anh lại mang Lật Tử đến chỗ làm? Bình thường chẳng phải anh đều gửi con bé ở nhà trẻ sao?”

Loading...