Bây giờ, Triệu Hướng Vãn vô tình nói một câu, đã giúp anh hiểu được một điều đó là: Quên lãng.
Cơn gió trong thế giới nhỏ bé của anh là cơn gió quên lãng mà anh chủ động khơi lên.
Thổi bay hết những hình ảnh không quan trọng, không liên quan, không vui vẻ ra khỏi đầu.
Chuẩn bị bữa tối xong, Quý Cẩm Mậu nhẹ nhàng bước tới, thấy Quý Chiêu ngồi im lặng trên ghế, mắt nhắm nghiền, lòng không khỏi lo lắng. Ông ấy nhìn qua Triệu Hướng Vãn, dùng cử chỉ tay và khẩu hình để hỏi: Thằng bé sao rồi?
Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
Quý Cẩm Mậu thấy Triệu Hướng Vãn bình tĩnh, biết không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng đợi bên cạnh.
Mãi hơn hai mươi phút sau, cơn gió mới dừng lại.
Khung cảnh trong thế giới nhỏ cũng có sự thay đổi.
Sạch sẽ, trong trẻo, đơn giản.
Cỏ xanh, hoa dại, cây lớn và chim sơn ca lúc xuất hiện, lúc lại biến mất. Thế giới của Quý Chiêu hoàn toàn do anh làm chủ.
Quý Chiêu mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nay đã ấm áp hơn. Anh đưa tay ôm lấy Triệu Hướng Vãn.
[Cảm ơn em.]
[Hóa ra, mọi thứ trong quá khứ, đều có thể lựa chọn quên đi.]
[Bây giờ, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.]
Quý Cẩm Mậu đứng ngay bên cạnh, Triệu Hướng Vãn mỉm cười, đưa tay phải ra vỗ nhẹ vào lưng anh: “Được rồi, được rồi, cha anh tới rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Quý Chiêu buông tay, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Quý Cẩm Mậu.
Lần đầu tiên Quý Cẩm Mậu bị con trai nhìn chăm chú như vậy, trong lòng ông ấy căng thẳng, có chút lúng túng, không biết nên để tay chân ở đâu.
Quý Chiêu suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi ra một xiên kẹo hồ lô được bọc trong giấy nhựa, tay trái nâng cánh tay của cha, tay phải nhẹ nhàng đặt xiên kẹo vào lòng bàn tay ông ấy.
Tay phải Quý Chiêu nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay Quý Cẩm Mậu, trong mắt anh tràn đầy nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-688-sach-se-trong-treo-don-gian.html.]
Mặc dù không nói gì, nhưng đôi mắt ấy giờ đây sống động và ấm áp, dường như đang nói: Cha, ăn đi.
Quý Cẩm Mậu đứng ngây ra, không nhúc nhích.
Quý Chiêu khép lòng bàn tay Quý Cẩm Mậu lại, đẩy nhẹ ông ấy.
Bỗng nhiên mắt Quý Cẩm Mậu đỏ lên, phải cố kìm nén lắm ông ấy mới không bật khóc. Ông ấy liên tục gật đầu, siết chặt lòng bàn tay như thể vừa nhận được bảo vật quý giá, rồi cất kẹo hồ lô rất cẩn thận: “Được! Cha ăn, cha ăn.”
Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, Quý Cẩm Mậu vẫn không nỡ buông tay.
Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh nhìn, vừa vui vẻ vừa có chút ghen tị. Quý Chiêu thật sự có một người cha tuyệt vời, chỉ cần Quý Chiêu cho ông ấy một chút ánh sáng, trái tim của Quý Cẩm Mậu đã tràn ngập niềm hạnh phúc.
Quý Cẩm Mậu biết Triệu Hướng Vãn mới bắt đầu hẹn hò với Quý Chiêu, vẫn cần thêm thời gian ở bên nhau, nên không dám thúc ép quá vội. Ông ấy không dẫn Lạc Đan Phong đến, mà tự tay nấu vài món ăn gia đình, mời Triệu Hướng Vãn ngồi xuống.
“Nào, đến đây, lần này hai đứa đi công tác vất vả rồi, bác nấu vài món để tiếp đãi hai đứa. Mẹ và bà nội của Quý Chiêu thực ra cũng muốn đến, nhưng sợ cháu thấy không quen mà ngại, nên bác đã ngăn họ lại rồi. Một thời gian nữa, nếu cháu rảnh, thì đến nhà ngồi chơi một chút nhé?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Hiện tại cháu còn bận nhiều việc. Tối nay cháu phải về trường ngay, để học bù những bài đã bỏ lỡ.”
Quý Cẩm Mậu có chút thất vọng, nhưng đã nhanh chóng tự điều chỉnh lại tâm trạng.
[Chỉ cần Hướng Vãn đối xử tốt với Quý Chiêu, lúc nào gặp phụ huynh cũng được. Con bé chịu gặp mình, chủ động gọi điện thoại cho ình, đã là rất nể tình rồi.]
Nghe được tiếng lòng của Quý Cẩm Mậu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nói thật, yêu đương với Quý Chiêu là một chuyện, nhưng gặp mẹ và bà nội anh, những người phụ nữ lớn tuổi, lại là một chuyện khác. Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất áp lực, như thể cô phải cố gắng hòa nhập vào một gia đình xa lạ.
Phòng ăn rộng lớn được trang trí rất nghệ thuật. Sàn nhà lát đá cẩm thạch ghép hình, đèn chùm ba màu hình hoa, trên bàn ăn trắng tinh bày những bình hoa tươi tắn, rực rỡ.
Bát đĩa tinh xảo, sứ trắng tinh khiết, cách bày trí đẹp mắt, món ăn phong phú.
Tất cả những điều này quá xa lạ so với cuộc sống tuổi thơ của Triệu Hướng Vãn.
Nhưng mà, ở đây có Quý Chiêu.
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Quý Chiêu bình thản ngồi xuống bên cạnh cô, động tác tao nhã cầm đũa lên.
Quý Chiêu cảm nhận được ánh mắt Triệu Hướng Vãn, nhận lấy bát cơm mà quản gia đưa đến, đặt trước mặt cô.
[Gạo này ngon lắm, thơm mềm ngon miệng.]
Ngón tay Quý Chiêu rất dài, làn da rất trắng, nhưng so với bát cơm sứ trắng tinh thì vẫn có chút màu da mềm mại hơn, bốn ngón tay chống dưới đáy bát, ngón cái kẹp ở vành bát, ánh vàng viền quanh bát cơm hòa quyện với nhau, tạo nên một vẻ đẹp khó tả.