Cảm giác hoàn toàn khác biệt, đúng không?
Lúc này Triệu Hướng Vãn không hề cử động, cũng không nói gì, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc và vui sướng.
Toàn thân như đang ngâm mình trong nước nóng, từng lỗ chân lông, từng tấc da đều ấm áp, trái tim như trôi nổi bồng bềnh, tựa như áng mây giữa trời, nhuốm ánh chiều tà rực rỡ sắc màu.
Thứ mà cô luôn thiếu thốn và khao khát chính là sự thiên vị đặc biệt này.
Đúng vậy, sự thiên vị.
Anh chỉ cần em, anh chỉ thuộc về em. Mọi tài năng của anh, chỉ dành để thể hiện cho em thấy.
Quý Chiêu cảm nhận được niềm vui của Triệu Hướng Vãn, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để đầu cô khẽ tựa vào n.g.ự.c anh, một tay chậm rãi vuốt tóc cô, khóe miệng mỉm cười, vô cùng mãn nguyện.
Quý Cẩm Mậu đã lặng lẽ rời đi từ lâu, trong không gian riêng tư này chỉ còn lại Quý Chiêu và Triệu Hướng Vãn.
Quý Chiêu cúi đầu, in một nụ hôn lên trán Triệu Hướng Vãn, ánh mắt dịu dàng và đầy lưu luyến.
Trong thế giới nhỏ của anh, bầu trời trong xanh, chim hót hoa nở.
Thế giới này, chỉ dành riêng cho Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của anh.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Con người này, cả trái tim lẫn tâm hồn đều thuộc về cô, thật tốt biết bao.
Khi trở về ký túc xá, khóe miệng của Triệu Hướng Vãn luôn hơi cong lên, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến Chương Á Lan cứ đi vòng quanh cô, miệng thì tặc lưỡi: “Xem ra lần này cậu và Quý Chiêu đi thủ đô phá án, tình cảm tiến triển rất nhanh đấy nhỉ.”
Triệu Hướng Vãn hiếm khi hào sảng như vậy: “Vụ án này phá xong rồi! Cục cảnh sát thủ đô đã thưởng cho tôi, ngày mai tôi mời các cậu đi ăn.”
Chương Á Lan reo lên một tiếng, cười tươi rói: “Được đấy được đấy, thưởng bao nhiêu tiền?”
Triệu Hướng Vãn lấy tiền từ phong bì ra: “Một nghìn tệ.”
Một xấp dày, toàn những tờ tiền mới cứng, cầm trên tay nghe rõ tiếng loạt xoạt, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-690-vo-cong-cua-chung-ta-dau-phai-la-tap-choi.html.]
Vũ Như Hân không phải người thiếu tiền, nhưng cô ta vẫn đang đi học, tiền tiêu vặt không nhiều, mỗi tháng Miêu Huệ cho cô ta một trăm tệ, so với bạn học khác đã là rất hào phóng. Sinh viên trường Công An đều mặc đồng phục trong suốt thời gian đi học, trường phát trang phục cho mùa hè, mùa thu, mùa đông, mỗi tháng phát phiếu cơm, ăn ở không tốn tiền, quản lý rất nghiêm, muốn ra ngoài phải xin phép, vì vậy chẳng có mấy cơ hội để tiêu tiền.
Đột nhiên thấy một nghìn tệ bày ra trước mắt, cảm giác sốc này khiến ba cô gái còn lại trong ký túc xá hét lên, lao vào giành lấy phong bì trong tay Triệu Hướng Vãn.
“Đưa tôi xem với, đưa tôi xem với.”
“Một nghìn tệ, nhiều thế! Triệu Hướng Vãn, cậu giàu thật đấy.”
“Phải mời, nhất định phải mời. Ăn cơm thì thôi, trường mình chẳng có gì ngon, cậu mua ít đồ ăn vặt về mời chúng tôi là được rồi.”
Ở cùng những cô bạn cùng tuổi, Triệu Hướng Vãn rất vui: “Được, các cậu muốn ăn gì? À, đúng rồi.” Cô nhớ ra mình mang đặc sản từ thủ đô về, vội đứng dậy mở cặp, đổ ra một đống kẹo hồ lô, bánh phù linh, bánh đào giòn...
“Wow~” Các cô gái reo lên, mỗi người cầm một cái rồi xé giấy gói, vừa ăn vừa khen: “Coi như cậu có lương tâm, biết mang đồ ăn về.”
Đối với những cô gái trẻ đang đi học, được ở bên bạn thân và có đồ ăn vặt là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Nghe Triệu Hướng Vãn kể xong quá trình phá án của Văn Thiến Ngữ, trong phòng ký túc xá chìm vào một khoảng lặng ngắn.
Một lát sau, Chương Á Lan mở lời trước, phá vỡ sự im lặng: “Haiz, Văn Thiến Ngữ thật tội nghiệp. Sau này chúng ta phải cẩn thận hơn khi đi học buổi tối.”
Vũ Như Hân liếc cô ta một cái: “Chị à, đây là trường Đại học Công An, đừng nói là người ngoài không vào được, kể cả có vào, mà có vào được thì chúng ta sẽ sợ sao?”
Cô ta vung vẩy nắm đấm, đắc ý nói: “Võ công của chúng ta đâu phải là tập chơi!”
Mạnh An Nam im lặng từ nãy đến giờ, điều này làm Vũ Như Hân thấy lạ, liếc cô ấy một cái: “Này, cậu bị sao vậy?”
Mạnh An Nam nói: “Không biết tại sao, chỉ cảm thấy làm phụ nữ thật khó.”
Nghe cô ấy nói vậy, mọi người nhìn nhau, đồng thời thở dài.
“Vậy phải làm sao?”
“Giới tính thì chúng ta đâu có quyền chọn lựa.”
“Đúng thế, Mạnh An Nam, cậu nói xem chúng ta có thể làm gì?”
Mạnh An Nam cau mày nói: “Tôi cũng không biết phải làm sao. Bây giờ điều khiến tôi đau đầu là chị họ gặp chuyện phiền lòng, các cậu nghĩ cách giúp tôi với.”
Chị họ của Mạnh An Nam, Cung An Di, là giáo viên mầm non ở một trường mẫu giáo trong thành phố Tinh. Mẹ của hai người là chị em ruột, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nên mối quan hệ rất tốt, mỗi tuần đều gọi điện nói chuyện với Mạnh An Nam, nghỉ hè và đông cả hai lại quấn quýt bên nhau.