Cung An Di ngồi bên cạnh anh ta, mỉm cười dịu dàng: "Em cũng không rành món Tây, anh quyết định là được rồi."
Khúc Hựu Triết cực kỳ hài lòng với sự ngoan ngoãn của Cung An Di, gọi hai phần bít tết, sau đó mới đặt thực đơn xuống, quay sang nhìn Triệu Hướng Vãn và Mạnh An Nam ngồi đối diện.
[Hai nữ sinh đại học cảnh sát, chuyên ngành hình sự? Nghe có vẻ đáng sợ thật. Đáng tiếc ghê, tuy xinh đẹp, nhưng không phải loại người chúng mình có thể chấp nhận.]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lập tức trở nên nghiêm nghị không thôi, chúng mình ư? Là loại chúng mình nào đây?
Một ý nghĩ không hay lóe qua trong đầu, Triệu Hướng Vãn lập tức trở nên cảnh giác.
Sau khi gọi món xong, là khoảng thời gian chờ đợi đầy buồn tẻ.
Hai tay Khúc Hựu Triết đan vào nhau, đặt trước ngực, giọng nói của anh ta rất có từ tính, trầm ấm xen lẫn chút khàn, mang hơi hướng của giọng nam trung, nhẹ nhàng đùa cợt: "Hôm nay em họ lại dẫn theo một bạn học đến, đây là không tin tưởng anh, muốn mở tam đường hội thẩm anh à?"
Mạnh An Nam cười ngượng: "Không có, không có."
Cung An Di cũng vội vàng giải thích: "Không phải là không tin tưởng, chỉ là tò mò thôi. Bình thường trường học của An An quản lý rất nghiêm ngặt, hiếm khi ra ngoài được, Triệu Hướng Vãn là bạn thân của An An, nên mới cùng đi tới đây với em ấy."
Khúc Hựu Triết mỉm cười, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, đúng là một chàng trai rất đẹp.
[ Giản Đằng nói không nói mà, áp đặt tội danh, bắt cô ấy giải thích, chỉ cần khiến cô ấy rơi vào trạng thái tự chứng minh, là có thể đạt được mục đích kiểm soát rồi.]
Kiểm soát? Triệu Hướng Vãn ghét nhất là kiểm soát tâm lý người khác.
Lòng người thế gian khó dò, tôn trọng lẫn nhau không tốt hơn sao? Tại sao lại phải cố gắng kiểm soát người khác?
Mang gương mặt con người, nhưng hành động lại không phải là người!
Giản Đằng là ai?
Triệu Hướng Vãn nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh ta, mỉm cười nói: "Anh là biên tập viên Khúc Hữu Triết đúng không? Hôm nay tôi đến đây, thật sự là định thẩm vấn anh đấy, anh có dám chấp nhận cuộc thẩm vấn của sinh viên chuyên ngành hình sự không?"
Anh muốn tôi , tôi nhất định không để anh đạt được mục đích!
Mí mắt của Khúc Hựu Triết lần nữa giật giật, đồng tử co lại.
[Triệu Hướng Vãn? Chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, lấy đâu ra dũng khí mà thẩm vấn mình cơ chứ? Đúng là không biết tự lượng sức! Xem ra cũng chỉ là một cô nhóc không biết trời cao đất rộng, hôm nay mình sẽ cho cô nhóc này biết thế nào là sức hút của mình.]
Khúc Hựu Triết buông tay dựa vào lưng ghế, mày mắt mang theo ý cười, trông rất thoải mái: "Được thôi, vàng thật không sợ lửa thử, anh đối với An Di là một mảnh chân tình, không có gì không thể nói cả."
Cung An Di nghe anh ta nói trước mặt mọi người mấy từ một mảnh chân tình thì có chút ngại ngùng, khẽ chạm vào tay anh ta, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Anh nói gì thế? Đừng nói lung tung trước mặt mấy em ấy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-697-mang-guong-mat-con-nguoi-nhung-hanh-dong-lai-khong-phai-la-nguoi.html.]
Khi Cung An Di chạm vào tay Khúc Hựu Triết, Triệu Hướng Vãn để ý thấy cơ thể anh ta cứng đờ lại, ánh mắt hơi d.a.o động, dường như đang... chịu đựng?
Phản ứng này không đúng!
Cơ thể không biết nói dối, cơ thể luôn thành thật hơn trái tim.
Nếu là người yêu, nếu thật lòng yêu thích, anh ta sẽ khao khát được chạm vào cô ấy, lúc nào cũng muốn cùng Cung An Di quấn quýt bên nhau.
Triệu Hướng Vãn cuối cùng cũng nhận ra điều không phù hợp ở đâu... Người đàn ông này, đối với Cung An Di không hề thật lòng! Anh ta đang né tránh sự đụng chạm của cô ấy.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn như tia điện, nhìn chằm chằm Khúc Hựu Triết.
Trải qua vô số lần thẩm vấn, ánh mắt của cô mang một sức mạnh nào đó, sẽ khiến những kẻ có tật phải sợ hãi, trốn tránh.
Khúc Hựu Triết không chịu nổi ánh mắt sắc bén như vậy, quay mặt sang nhìn Mạnh An Nam, cười tự giễu: "Sinh viên đại học cảnh sát các em, có phải ai cũng phải luyện tập thẩm vấn phạm nhân không? Anh thấy ánh mắt của bạn em đầy vẻ sắc bén như thể anh là một tên tội phạm, như vậy... Không lễ phép lắm thì phải?"
Cung An Di có chút bất an, nháy mắt ra hiệu cho Mạnh An Nam, bảo cô ấy can ngăn Triệu Hướng Vãn, đừng làm Khúc Hựu Triết không vui.
Mạnh An Nam còn chưa kịp nói gì, Khúc Hựu Triết đã cười: "Không sao, anh lòng ngay dạ thẳng, Hướng Vãn cứ hỏi đi."
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Anh tốt nghiệp năm nào?"
" Năm 88."
"Đã làm việc được bốn năm rồi nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Anh vẫn luôn làm việc ở tòa soạn tạp chí à?"
"Đúng vậy."
"Chức danh, chức vụ là gì?"
"Biên tập viên, không có chức vụ."
"Quan hệ với đồng nghiệp như thế nào?"
"Tạm ổn."
"Đơn vị có phát nhà ở không?"
"Hiện tại anh đang sống ở ký túc xá cho người độc thân, nếu kết hôn thì có thể xin nhà ở."
"Đã từng quen bao nhiêu bạn gái rồi?"