Cung An Di càng nghĩ lại càng tức giận, đến cuối cùng cô ấy giận dữ đến mức cả người run rẩy, òa khóc lớn: “Anh cái tên súc sinh này! Anh cái tên súc sinh này!” Bị một người như vậy lừa dối tình cảm, tức giận, xấu hổ, nhục nhã,... Đủ loại ưu phiền trộn lẫn vào với nhau khiến Cung An Di hoàn toàn quên mất đây là nơi công cộng.
Bàn bên cạnh có người chỉ chỉ chỏ chỏ, lặng lẽ nghị luận.
“Sao người đàn ông kia lại bị đánh thế? Có phải anh ta đã làm ra chuyện gì có lỗi với tình cảm của cô gái kia không?”
“Cậu nhìn người phụ nữ đó đi, vừa khóc vừa mắng anh ta là súc sinh, nhất định là do tên đàn ông kia có vấn đề rồi.”
“Người đàn ông kia rõ ràng nhìn thân sĩ như vậy mà, thế mà lại… Ai!”
Tiếng bàn tán của người ngoài chui hết vào lỗ tai Khúc Hựu Triết khiến da mặt anh ta cũng bỏng rát. Cảm giác sợ hãi khi bị người khác biết được bản thân là đồng tính luyến ái bóp chặt lấy tim, khiến anh ta không thở nổi.
Hồi lâu sau, anh ta cúi đầu xuống, giọng khàn khàn: “Nếu như em đã biết rồi, vậy chúng ta chia tay đi. Trước kia những món trang sức, tiền bạc, quần áo, giày dép anh tặng em em cũng không cần trả lại, ngoài ra anh sẽ bồi thường cho em thêm hai ngàn tệ có được không? Anh chỉ cầu xin em đừng kể chuyện này ra ngoài, anh và cha mẹ anh vẫn còn phải làm người nữa.”
[Không thể để bọn họ nói thêm điều gì nữa, hiện tại việc mình có thể làm chỉ có chặn miệng bọn họ thôi. Chuyện còn lại thì cứ để cho Giản Đằng tới xử lý. Anh ấy xử lý mấy chuyện thế này cũng rất nhuần nhuyễn, nhất định sẽ có biện pháp. Chuyện trường tiểu học đường Tam Thái không phải là do anh ấy làm sao? Mặc dù có chút đẫm máu, nhưng dù sao thì cũng không có gì phải lo lắng, sẽ không có người nào biết đám người bọn họ tồn tại, bọn họ vẫn có thể sống tiêu d.a.o tự tại được.]
Chuyện trường tiểu học đường Tam Thái?
Trong đầu Triệu Hướng Vãn đột ngột vang lên chuông cảnh báo, cô chợt nhớ tới sau khi trở lại Kinh Đô vào cuối tháng mười, cô nghe được một vụ án ở tổ trọng án.
— Ký túc xá trưởng tiểu học đường Tam Thái phát sinh án mạng, nạn nhân là nữ.
Kết hợp với những gì Khúc Hựu Triết vừa nói, Triệu Hướng Vãn có lý do để hoài nghi chuyện này và Giản Đằng có quan hệ!
Chuyện xử lý như vậy? Mặc dù đẫm máu, dù sao cũng không có gì phải lo lắng?
Liệu có thể có khả năng là, một tên đồng tính luyến ái lừa cưới, sau khi cưới xong lại bị vợ phát hiện, người vợ tức giận muốn vạch trần, vì vậy anh ta tìm tới Giản Đằng để hỗ trợ xử lý.
Xử lý cái gì? Đó là g.i.ế.c người đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-702-the-gian-nay-lai-ton-tai-mot-toi-ac-nhu-vay.html.]
Cảm giác run rẩy từ lòng bàn chân dâng lên, dọc theo sống lưng truyền đến đỉnh đầu, cả người Triệu Hướng Vãn chìm trong sự kinh hãi cùng giận dữ.
Thế gian này lại tồn tại một tội ác như vậy!
Vì để che giấu sự thật rằng bản thân là một người đồng tính luyến ái, lừa gạt kết hôn, lừa gạt sinh con.
Sau khi bị người ta phát hiện thì để đồng bọn ra tay sát hại vợ mình.
Chuyện này thực sự đã vượt quá sự hiểu biết của Triệu Hướng Vãn về bản chất xấu xa của con người.
Bên kia Cung An Di nghe được lời của Khúc Hựu Triết thì trước mắt thoáng qua khuôn mặt từ ái của cha mẹ anh ta, trong lòng cũng không đành, thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi, những đồ mà anh nói tôi cũng không muốn, từ nay về sau đừng gặp lại nhau nữa.”
Khúc Hựu Triết thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặt đầy vẻ cảm kích: “Cảm ơn em, cảm ơn em, An Di, em là một cô gái tốt, chỉ trách anh không có cái phúc khí này, sau này em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Triệu Hướng Vãn tỉnh táo lại.
Tuyệt đối không thể để cho anh ta trở về, càng không thể cho anh ta có cơ hội liên lạc với Giản Đằng. Nếu không thì không chỉ có cô và Mạnh An Nam, Cung An Di gặp nguy hiểm, mà tiến độ điều tra vụ án mạng ở trường tiểu học đường Tam Thái cũng sẽ chững lại.
Nhân viên phục vụ mang lên đồ ăn của bốn người, mùi thơm của thức ăn tản ra, nhân viên phục vụ có chút lo lắng hỏi: “Vậy, vậy còn thức ăn thì sao?”
Khúc Hựu Triết nào còn có tâm trạng ăn cơm? Anh ta đang muốn trả tiền rồi rời đi, thế nhưng lại nghe thấy Triệu Hướng Vãn gật đầu nói: “Mang lên đi.”
Trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.
Khúc Hựu Triết chỉ đành gật đầu, ăn không thấy có chút mùi vị nào.
Nước canh được rưới lên cơm niêu mềm dẻo, tạo ra âm thanh “xèo xèo” do nước chạm vào mặt niêu nóng hổi, mùi thơm của thịt lợn xào cay xộc thẳng vào mũi, Triệu Hướng Vãn cầm đũa và thìa lên rồi bắt đầu ăn.
Thức ăn nóng hổi trôi xuống bụng, nước canh đậm đà, mùi vị đặc biệt khiến tâm tình Triệu Hướng Vãn cũng tốt hơn nhiều.
Mạnh An Nam là một người thẳng thắn, vốn dĩ cô ấy vẫn còn rất tức giận, nhưng nhìn thấy Triệu Hướng Vãn ăn đến vui vẻ như vậy thì cũng ngồi xuống theo rồi yên tâm ăn cơm tối.