Cung An Di lại có một loại cảm giác bức bách không thở nổi, cô ấy vịn lên cánh tay của Mạnh An Nam, âm thầm vui mừng vì người bị Triệu Hướng Vãn không phải là mình.
Miệng Khúc Hựu Triết đóng chặt, cái gì cũng không chịu nói, nhưng nhìn hô hấp nặng nề, ánh mắt tức giận, bắp thịt căng thẳng cũng đã biểu thị cho việc anh ta đang cực kỳ lo lắng sợ hãi.
[— Làm thế nào mà cô ta lại biết được? Cái gì cô ta cũng biết hết!]
Triệu Hướng Vãn vẫn còn tiếp tục nói: “Trường tiểu học đường Tam Thái có một cái sân quần vợt, nghe nói anh thường xuyên tới đó đúng không? Nơi đó không phải nơi hai người thường xuyên gặp mặt? Bạn trai anh dạy môn thể dục ở đó? Ừ, tôi đoán đúng rồi. Thầy giáo dạy thể dục ở trường tiểu học đường Tam Thái chắc là không ít đúng không? Sáu, bảy, tám người? Ồ, hóa ra là có tám người. Bạn trai anh năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi sáu, hai mươi tám, ba mươi? Tốt lắm, hóa ra là đã ba mươi rồi. Anh ta là người ở đâu? Bản địa? Vùng khác? À, hóa ra là người bản địa…”
Chọn một trong tám, ba mươi tuổi, người địa phương, có được lượng tin tức khổng lồ thế này thì chỉ cần vài phút thôi là có thể bắt Giản Đằng!
Khúc Hựu Triết càng nghe càng sợ, cảm giác sợ hãi to lớn ập đến, anh ta không thể nào ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, anh ta đứng lên, không nói hai lời mà lập tức rời đi.
Triệu Hướng Vãn híp đôi mắt phượng, đứng dậy khỏi ghế sofa đôi ở nhà hàng đồ Âu, cánh tay duỗi ra, nhanh như chớp kéo lấy Khúc Hựu Triết từ trong ghế ra.
“Bang—” một tiếng, Khúc Hựu Triết nào biết đột nhiên Triệu Hướng Vãn lại ra tay. Anh ta vừa muốn phản kháng thì lại bị Triệu Hướng Vãn dùng cùi chỏ trái đành vào, chân trái đè xuống, tay phải vặn một cái, sau đó bắt chéo hai tay ra sau lưng, cả người anh ta nhào xuống đất giống như con rùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-704-khong-the-de-nhung-chi-em-khac-bi-anh-ta-gieo-hoa-duoc.html.]
“A—” Cánh tay bị trói quặt về đằng sau khiến cơn đau nhức từ trên bả vai truyền tới, Khúc Hựu Triết cũng không thèm để ý đến chuyện bị người ta chú ý nữa mà mở miệng hét lên.
Triệu Hướng Vãn khom người thấp giọng cảnh cáo ở bên tai anh ta: “Im miệng!”
Khóe mắt cô nhìn thấy đám người Chu Phi Bằng, Chúc Khang xuất hiện ở cửa nhà hàng, lúc này Triệu Hướng Vãn mới đứng thẳng người dậy, trấn an Cung An Di đang tái nhợt: “Đừng sợ, em đã báo cảnh sát rồi, không thể để những chị em khác bị anh ta gieo họa được.”
Mạnh An Nam chẳng hề sợ hãi chút nào, trong đôi mắt chỉ có sự hưng phấn: “Báo cảnh sát rồi thì tốt, tên chó má này bề ngoài cũng không tệ, giữ lại chỉ có đi gieo họa cho người khác thôi.”
Khúc Hựu Triết nghe được Triệu Hướng Vãn đã báo cảnh sát thì sự sợ hãi như thủy triều kéo đến, rốt cuộc anh ta cũng sụp đổ, điên cuồng gào lên: “Cô dám báo cảnh sát? Cô dám báo cảnh sát? Cô là đồ lừa gạt! Rõ ràng cô đã đồng ý với tôi là không nói ra. Cung An Di, cô đã đồng ý với tôi rồi, cha mẹ tôi đối xử tốt với cô như thế, cô không thể phá hủy tôi thế này được, tôi còn phải làm người nữa…”
Thấy Khúc Hựu Triết bị Triệu Hướng Vãn áp xuống sàn nhà, trong miệng lại điên cuồng gào thét, bất đồng hoàn toàn với dáng vẻ văn nhã bình thường của anh ta, lúc này cảm xúc trong lòng Cung An Di không rõ là gì, cô ấy kéo kéo cánh tay Mạnh An Nam: “Chúng ta báo cảnh sát thì có phải hơi quá rồi không? Thật ra anh ta còn chưa lừa được chị mà, nếu không hay là bỏ qua đi?”
Mạnh An Nam “hừ” một tiếng: “Không báo cảnh sát thì chẳng lẽ cứ để anh ta tiếp tục hại người khác hay sao? Chị may mắn nên không bị lừa, nhưng nhỡ như sau này anh ta có kinh nghiệm rồi cưỡng ép người khác, như vậy cô gái bị anh ta lừa không còn cách nào khác mà đành phải kết hôn với anh ta thì làm thế nào? Chúng ta cứ báo cảnh sát đi, còn anh ta có vấn đề gì không, có phải ngồi tù hay không thì cứ để cho cảnh sát xử lý đi.”
Chờ đến khi đã đưa được người về cục cảnh sát thành phố, lại hỏi thêm một chút thì thoáng chốc Chu Phi Bằng ngẩn người: “Cái gì? Đồng tính luyến ái lừa cưới? Chuyện này… Đồn cảnh sát khu vực không xử lý được sao? Sao chuyện này lại đến lượt tổ trọng án của chúng ta xử lý thế này?”
Triệu Hướng Vãn khoát khoát tay: “Trước mắt mọi người cứ khống chế anh ta lại, không được để cho anh ta liên lạc với bất cứ ai. Tôi đưa anh ta tới đây thì đương nhiên là có việc cần dùng.”
Nhìn thái độ chắc chắn lại tự tin của Triệu Hướng Vãn nên Chu Phi Bằng cũng theo bản năng mà nghe theo, sau khi sắp xếp xong xuôi, mấy người đàn ông độc thôn làm việc ở cục cảnh sát thành phố ngồi quanh bàn làm việc, hỏi Triệu Hướng Vãn: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có cần phải gọi lão Cao với đàn anh Lưu tới đây không?”