Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 71: Triệu Thần Dương

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:20:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứng ở sau lưng Nguỵ Mỹ Hoa và Triệu Thanh Vân chính là một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng, vóc người thon gầy, gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi lông mi dài, cái miệng hoa anh đào nhỏ nhắn, trong ánh mắt có thể thấy được dáng vẻ của một cô gái nông thôn tám năm trước.

Triệu Thần Dương!

Cuối cùng cũng gặp được Triệu Thần Dương, người đã cướp đi cuộc sống của cô, ban đầu Triệu Hướng Vãn tưởng rằng bản thân sẽ tức giận, thế nhưng nghĩ đến việc bản thân vừa cứu được Quý Chiêu, người đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết, cảm giác thành tựu khiến tâm trạng cô trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn, cũng chẳng cảm thấy kích động chút nào.

“Triệu Thần Dương.” Triệu Hướng Vãn lên tiếng gọi.

Nếu đã gặp rồi, vậy thì cứ tới đi.

Nghe thấy tiếng gọi, ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương giật mình một cái, sững sờ ngay tại chỗ.

Chu Xảo Tú và Hứa Tung Lĩnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều dừng bước, theo ánh mắt của Triệu Hướng Vãn nhìn về phía người đang hốt hoảng đứng trong đám người.

Hoá ra đây chính là Triệu Thần Dương mà Triệu Hướng Vãn vẫn luôn tìm kiếm đó sao? Chính là người từ nhỏ đã sống cùng Triệu Hướng Vãn ở nông thôn, sau khi tìm được ba mẹ ruột thì bặt vô âm tín, chẳng có chút lương tâm kia đó sao?

Hai người lại nhìn về phía Triệu Thanh Vân đang đứng bên cạnh Triệu Thần Dương, hai người thầm suy nghĩ trong đầu: ‘Không phải chứ? Sao dáng vẻ của ba Triệu Thần Dương lại giống Triệu Hướng Vãn như đúc thế này? Chẳng lẽ…’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-71-trieu-than-duong.html.]

Một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi nảy lên trong lòng hai người, Chu Xảo Tú cảm thấy tức giận.

Có vẻ như, Triệu Hướng Vãn mới đúng là con gái ruột của Triệu Thanh Vân đúng không? Sinh ra rồi không nuôi, bỏ cô lại nông thôn suốt hơn mười năm, lúc nhận lại con mà cũng sai được sai? Đây là kiểu ngu ngốc gì thế chứ?

Nghe thấy tiếng gọi này, Nguỵ Mỹ Hoa cũng ngẩng đầu lên, liếc thấy Triệu Hướng Vãn, mặt bà ta cũng lạnh xuống, quay đầu nói với Triệu Thanh Vân: “Ông nhìn kìa ông nhìn kìa, đây chính là người đến tìm tôi đòi tiền mà tôi đã kể cho ông nghe đấy. Sau khi cầm tiền của tôi rồi cũng chẳng thèm nói một tiếng cảm ơn nữa, chẳng lễ phép chút nào.”

Triệu Thanh Vân nghe tiếng cũng nhìn sang, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn với dáng người mảnh khảnh. Có lẽ bởi vì có vẻ ngoài tương tự, thế nên Triệu Thanh Vân cũng vô hình sinh ra thiện cảm với cô, giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ Nguỵ Mỹ Hoa: “Có thể là vì nó ở nông thôn lâu ngày bây giờ mới được vào thành phố nên không biết gì cả thôi.”

Kỳ lạ, sao cô có thể nhận ra Thần Dương? Ông đột nhiên có phản ứng, liếc mắt nhìn Triệu Thần Dương: “Cô ấy là ai thế?”

Triệu Thần Dương nào có nghĩ tới mình sẽ lại gặp Triệu Hướng Vãn ở nơi này chứ?

Mắt thấy Triệu Hướng Vãn từng bước từng bước đến gần, tim Triệu Thần Dương như đang đánh trống trong ngực, ba mẹ cô ta đang ở bên cạnh, Triệu Thần Dương không thể lùi được nữa.

Giọng nói của Triệu Thần Dương run rẩy, đôi môi cũng run theo, mãi nửa ngày sau mới nói một câu: “Chị ấy, chị ấy tên là Triệu Hướng Vãn, là con gái của ba mẹ nuôi của con ấy, người đã lớn lên cùng với con.”

Triệu Thanh Vân nhìn cô ta một chút, sau đó lại nhìn Triệu Hướng Vãn, hai mắt híp lại: “Lúc ba đến đón con, sao lại không gặp được con bé nhỉ?”

Triệu Thần Dương nhắm mắt trả lời: “Hôm đó chị ấy bị bệnh, nằm ở trong phòng ấy ạ.”

Loading...