Được rồi, bây giờ không cần Triệu Hướng nói tới vi biểu tình hành vi học gì nữa, chỉ cần là cảnh sát hình sự từng có kinh nghiệm thẩm vấn nghi phạm thì cũng có thể nhìn ra, chắc chắn trong lòng Bảo Gia Tuấn đang che giấu điều gì đó.
Muốn bắt được con quỷ trong lòng anh ta, vậy thì chỉ cần về quê anh ta hỏi thăm một chuyến là biết ngay thôi.
Cao Quảng Cường quay đầu nhìn về phía Chu Phi Bằng.
Chu Phi Bằng lập tức hiểu ý, nhanh chóng quyết định: “Vâng! Bây giờ tôi sẽ về quê Bảo Gia Tuấn một chuyến.”
Ánh mắt Bảo Gia Tuấn lúc này như chứa đầy gai độc, hung tợn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn: Chính là người này, là người phụ nữ đáng c.h.ế.t này! Nếu như không phải cô ra nhắc tới Đoá Đoá, cảnh sát sẽ hoàn toàn không nghĩ tới để đi điều tra!
Cao Quảng Cường tiến lên phía trước, tỏ ý bảo Triệu Hướng Vãn lui về sau, còn mình đứng ngăn cản ánh mắt của Bảo Gia tuấn: “Thầy Bảo, anh suy nghĩ cho kĩ. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, anh nhìn kĩ mấy chữ này đi, đang được viết trên tường đấy, anh có nhìn thấy rõ không?”
Dáng người Cao Quảng Cường hơi tròn trịa cao to, che chắn hết cả người Triệu Hướng Vãn, không để lộ ra ngoài dù chỉ một chút, Bảo Gia Tuấn không thể nhìn thấy nữ cảnh sát khiến anh ta cảm thấy tức giận nữa, thế là nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không ngừng suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Anh ta hiểu rất rõ mẹ mình, tuổi tác càng lớn càng mê tín, cả ngày lẫn đêm đều để ý tới mấy cách để trừ tà, chắc chắn cảnh sát vừa đến nhà sẽ không đỡ nổi, chỉ hy vọng bà ta có thể giữ kín những chuyện này, đừng tiết lộ những chuyện này ra ngoài.
Sau khi Bảo Gia Tuấn bị đưa đi, tổ trọng án tiếp tục mở một cuộc họp khẩn cấp, ba người Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc, và Ngải Huy nhanh chóng đến quê hương của Bảo Gia Tuấn trước để hỏi chân tướng về cái c.h.ế.t của Đoá Đoá vào sáu, bảy năm trước.
Triệu Hướng Vãn lập tức nhắc nhở mọi người: “Bà cụ rất mê tín, vậy nên mọi người nhớ chuẩn bị mấy câu chuyện về nhân quả báo ứng, địa ngục luân hồi một chút, sau đó nói cho bà cụ nghe một loạt, chắc chắn phải moi ra chân tướng vụ việc năm đó. Tôi nghi ngờ, chắc chắn cái c.h.ế.t của Ô Lăng Dung có liên quan mật thiết với bà cụ, ba người phải hỏi cho rõ xem gần đây hai người họ có gặp gỡ, qua lại với nhau không. Có phải bởi vì Ô Lăng Dung biết được chân tướng sự việc năm đó cho nên Bảo Gia Tuấn bắt buộc phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy. Nếu không, hai vợ chồng họ đã sống với nhau nhiều năm như thế, sớm không có chuyện, muộn không có chuyện sao lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này? Nói chung là chắc chắn phải có thứ gì đó làm mồi.”
Hà Minh Ngọc gật đầu: “Được rồi, bọn chị biết rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-719-trieu-huong-van-mien-nhiem-doi-voi-nhung-nguoi-dep-trai.html.]
Sau khi ba người Chu Phi Bằng rời đi, Cao Quảng Cương, Chúc Khang, Hoàng Nguyên Đức và Triệu Hướng Vãn cùng nhau thẩm vấn Giản Đằng.
Khúc Hựu Triết, người được Giản Đằng nhắc tới là một nhà chuyên gia thôi miên.
Giản Đằng được Hà Minh Ngọc nhắc tới là một mỹ nam tỏa sáng như ánh mặt trời.
Giản Đằng trong miệng của các thầy cô và học sinh ở trường tiểu học đường Tam Thái là một thầy giáo nhiệt tình, chuyên nghiệp và ôn hòa.
Triệu Hướng Vãn không tham gia vào quá trình điều tra trước đó, hôm nay cô xin nghỉ để tới tổ trọng án tham gia thẩm vấn, vậy nên đây là lần đầu tiên cô gặp Giản Đằng.
Có lẽ có một người đẹp trai như Quý Chiêu ở trước mắt, vậy nên Triệu Hướng Vãn miễn nhiễm đối với những người đẹp trai.
Nhưng cho dù là như thế, Triệu Hướng Vãn vẫn phải thừa nhận một cách khách quan chính là, các đường nét trên gương mặt Giản Đằng vô cùng rõ ràng, lúc cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, khiến đối phương nhìn thấy không nhịn được cảm thấy yêu thích.
Giản Đằng bị cảnh sát đưa đi ngay lúc đang trong giờ giảng, vậy nên lúc này trên người vẫn còn đang mặc nguyên bộ đồ thể thao màu xanh da trời, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, trán thấm đẫm mồ hôi, không biết là do. Trong lòng đang cố gắng che giấu sự sợ hãi, hay còn nguyên nhân nào khác. Giản Đằng vừa bước vào phòng thẩm vấn đã lập tức nhếch môi cười: “Đồng chí cảnh sát, các anh đưa tôi đến đây làm gì?
Có lẽ bởi vì khí chất của Giản Đằng giống với cậu con trai mê đánh bóng của Cao Quảng Cường, vậy nên trong lúc bất chợt ông ấy quên mất phải bắt đầu từ đâu.
Chúc Khang liếc mắt nhìn tổ trưởng, chủ động nhận lấy nhiệm vụ này, theo trình tự bắt đầu hỏi thăm những câu hỏi có liên quan tới thân phận và thông tin cá nhân của Giản Đằng.
Giản Đằng đang ngồi thẳng lưng ở đó, nghiêm túc trả lời các câu hỏi của cảnh sát, vừa nói chuyện vừa quan sát mấy thành viên của tổ trọng án.
Triệu Hướng Vãn nín thở, cúi đầu bắt đầu ghi chép các thông tin vào cuốn sổ tay, nhưng tâm thần lại đang cố gắng nắm bắt tiếng lòng của Giản Đằng.