Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 721: Tôi Bảo Cô Im Miệng!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:58:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tổ trọng án này, người có thể tự tin đọ cơ bắp với Giản Đằng cũng chỉ có Chu Phi Bằng và Ngải Huy, đáng tiếc hai người họ đều đang ra ngoài điều tra. Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn ba người đàn ông khác trong phòng thẩm vấn, lão Cao lớn tuổi nên vóc dáng cũng dần phì ra, Chúc Khang hơi gầy, còn Hoàn Nguyên Đức lại trông hơi yếu ớt. Xem ra, đội cảnh sát cũng nên giống đại học công an ấy, bình thường hoá việc huấn luyện thể chất cho nhân viên công tác.

Triệu Hướng Vãn lặng lẽ xoay xoay cổ tay, cổ chân, vừa nghĩ tới việc phải tăng cường huấn luyện kỹ thuật đánh cận chiến, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Giản Đằng.

Giản Đằng nhướng mày một cái: “Tôi chỉ thích đàn ông mà thôi.” Bởi vì căng thẳng nên giọng nói của anh ta cũng trở nên có chút gay gắt.

Cao Quảng Cường tiếp tục hỏi: “Cậu và Bảo Gia Tuần có quan hệ thế nào/”

Giản Đằng trả lời: “Anh ấy là lãnh đạo của tôi.”

Cao Quảng Cường kiên nhẫn hỏi tiếp: “Thế lúc không có ai thì sao?”

Giản Đằng ngừng một chút rồi cũng trả lời: “Cũng đều là người cùng giới, vậy nên thi thoảng sẽ cùng đi uống một chút.”

Cao Quảng Cường độ nhiên nhắm thẳng vào trọng tâm: “Thế Bảo Gia Tuấn bào cậu g.i.ế.c vợ cậu ta sao?”

Cao Quảng Cường vừa hỏi, bầu không khí trong phòng thẩm vấn cũng trở nên trì trệ.

Giản Đằng chẳng hề cảm thấy cuống cuồng, chậm rãi nói: “Không có chuyện đó đâu.”

Lông mày và cả ánh mắt vẫn không hề nhúc nhích.

Cánh mũi cũng không hề nở to ra.

Khóe miệng vẫn chẳng có chút thay đổi nào.

Quan sát thấy phản ứng của anh ta, Triệu Hướng Vãn phát hiện chuyện g.i.ế.c người đối với anh ta mà nói, hoàn toàn chẳng phải là một cơn ác mộng gì cả mà chỉ là một chuyện vô cùng tầm thường.

Thứ khiến anh ta để ý nhiều hơn là thân phận người đồng tính này của mình.

Có khi nào, xét về tâm sinh lý, anh ta chẳng hề là một người đồng tính gì cả, mà bởi vì nguyên nhân gì đó nên anh ta mới lựa chọn trở thành một người đồng tính.

Triệu Hướng Vãn đánh giá Giản Đằng một lượt từ trên xuống dưới.

Giống như những gì Khúc Hựu Triết đã nói, Giản Đằng là một người ưa sạch sẽ, móng tay của anh ta được cắt tỉa rất gọn gàng, sạch sẽ, nhưng bởi vì là giáo viên dạy thể dục nên trong mấy kẽ móng tay của anh ta có hơi bẩn. Cho dù đang đeo còng tay, nhưng dường như anh ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không ngừng cúi đầu lau tay vào chỗ quần trên bắp đùi, muốn lau sạch mấy thứ dơ bẩn kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-721-toi-bao-co-im-mieng.html.]

Thế nhưng lau mãi một lúc lâu vẫn không thể làm sạch được lớp bụi đất trong kẽ ngón tay của anh ta, trừ phi phản dừng tới dụng cụ cắt tỉa để làm sạch lớp bùn đất đó.

Giản Đằng cảm thấy có chút phiền não, không ngừng đưa mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, sau một hồi lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói với vẻ cầu xin: “Sĩ quan Cao, có thể cho tôi mượn đồ cắt móng tay không? Tôi muốn cắt tỉa lại móng tay của mình. Hoặc có thể cho tôi đi rửa tay được không?” Cao Quảng Cường chần chừ một chút.

“Tôi mang tới rồi đây.” Lúc này, Triệu Hướng Vãn đã mang tới một chậu nước sạch, còn thân thiết mang cho anh ta xà phòng rửa tay và bộ dụng cụ cắt móng tay nữa.

Ngay trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, Giản Đằng đeo còng tay bắt đầu rửa tay cho thật sạch, nhanh chóng lấy đi lớp bùn đất dính trong kẽ ngón tay kia, cho đến lúc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm xoay người về vị trí cũ, tựa lưng vào ghế, cảm kích nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cảm ơn.”

Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười: “Đã sạch sẽ chưa?”

Giản Đằng không hiểu ý Triệu Hướng Vãn, thế nhưng bởi vì sự khách sáo và chu đáo của cô vừa nãy, thế nên ấn tượng của Giản Đằng đối với Triệu Hướng Vãn rất tốt, mỉm cười đáp lại: “Sạch hơn một chút rồi.”

Nụ cười trên mặt Triệu Hướng Vãn càng sâu hơn: “Vậy nên mới nói, sạch sẽ cũng là một loại bệnh tâm lý.”

Nụ cười trên mặt Giản Đằng lập tức biến mất, anh ta nheo mắt lại.

Quan sát ở khoảng cách gần, rõ ràng ánh mắt Giản Đằng cũng híp lại, điều này nói rõ anh ta không thích chủ đề này.

Vẻ mặt của Triệu Hướng Vãn cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Việc hình thành nên bệnh tâm lý thường bắt đầu từ thời thơ ấu.”

Cánh mũi Giản Đằng khẽ nhếch lên, tiếng hít thở cũng dần dần lớn hơn và dồn dập hơn.

Hừ! Hừ!

Tim Giản Đằng cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Có chuyện.

Hai tay Triệu Hướng Vãn chắp sau lưng, cô đứng trước mặt Giản Đằng, lúc cười lên khuôn mặt trái xoan của cô trông ngây thơ, trong sáng, thế nhưng cặp mắt phượng kia lại vô cùng sắc bén.

“Để tôi đoán thử một chút nhé, tuổi thơ anh đã gặp một chuyện gì đó vô cùng đau khổ…”

[Im miệng! Tôi bảo cô im miệng!]

Tuy nhiên, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã có thể khiến bức tường thành vừa dày vừa nặng trong lòng Giản Đằng xuất hiện một khe hở.

Từ tận sâu trong đáy lòng Giản Đằng đang điên cuồng gào thét, nhưng vẻ mặt vẫn đang cố gắng kiềm chế, hàm răng của anh ta cắn chặt, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, hiển nhiên đây là đoạn ký ức mà anh ta không muốn nhớ lại nữa.

Loading...