[Đừng nói nữa, đừng có đoán, tôi không muốn nghe!]
[Tên heo mập kia, tên súc sinh kia đã bị tôi đ.â.m c.h.ế.t rồi, thế nhưng những chuyện mà tên ấy đã làm với tôi, có thể xoá bỏ được sao?]
[Khi đó tôi chỉ mới tám tuổi, hoàn toàn không thể phản kháng nổi, cứ thế bị ông ta đè dưới người, làm mấy chuyện chán ghét như thế. Tôi liều mạng kêu la, khóc lóc, thế nhưng mẹ tôi thì sao chứ? Bà ta chỉ biết đứng ở đó, sau khi chuyện đó xảy ra cũng chỉ vừa khóc vừa bôi thuốc cho tôi, bảo tôi nhịn một chút.]
Mấy lời nói lẻ tẻ, gom góp lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Dường như Triệu Hướng Vãn nhìn thấy được Giản Đằng của năm tám tuổi, bất lực nhìn một người đàn ông mập mạp đè bên dưới người, thế nhưng mẹ anh ta lại nhu nhược không dám phản kháng lại, cũng không dám giúp con trai. Anh ta nhẫn nhịn tới giới hạn, cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông đó.
Bệnh sạch sẽ, cũng hình thành từ lúc đó.
Hạt giống g.i.ế.c người cũng theo đó mà được vun đắp.
Triệu Hướng Vãn nhắm mắt lại, lòng cũng trở nên cứng rắn hơn.
Cho dù thân thế có đáng thương tới mức nào cũng không thể che giấu được sự thật rằng anh ta đã phạm tội, cho dù quá khứ có tàn khốc tới đâu cũng không thể xoá bỏ được những chuyện ác mà anh ta đã gây ra.
Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn tựa như một dòng nước chảy qua thảm cỏ héo úa, vừa quanh co nhưng cũng vừa thong thả: “Giản Đằng, anh có phát hiện, khi anh càng căm ghét một người, thế thì sau khi lớn lên anh sẽ càng giống người đó không?”
Giản Đằng chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn: “Tôi, tôi cũng không muốn.”
Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Thật ra thì, có rất nhiều người cũng có suy nghĩ như thế: Càng ra sức ngăn cản, lại càng không nhịn được làm điều đó. Ví dụ như càng ghét ngửi mùi thối, anh sẽ càng muốn ngửi nó. Càng không muốn xuất hiện những suy nghĩ tà ác, những suy nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-722-nguoi-co-hung-thu-voi-mui-vo-thoi.html.]
Triệu Hướng Vãn vừa nói xong mấy lời này, cảnh sát đang ngồi trong phòng thẩm vấn cũng âm thầm gật đầu đồng tính, nhất là người hay ngửi mùi hôi chân, hay người có hứng thú với mùi vớ thối, trong mắt lại càng hiện lên ý cười.
Giản Đằng không hiểu Triệu Hướng Vãn muốn làm gì, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngờ nghệch. Lúc mới nghe cô nói, anh ta còn cho rằng Triệu Hướng Vãn đang muốn khai quật phần quá khứ đau đớn chìm sâu trong cơ thể anh ta, bây giờ vừa nghe lại thấy cô trở thành một người thân thiết, đang giúp anh ta tìm lý do cho hành động của mình.
[Cô ta đang muốn làm gì? Cô ta…]
Cũng không đợi anh ta suy nghĩ rõ ràng, lời nói tiếp theo của Triệu Hướng Vãn hệt như núi lửa phun trào từ phía đỉnh núi, lướt qua đám đá xanh, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, tựa như sấm nổ bên tai.
“Giản Đằng, khi còn nhỏ anh đã bị ngược đãi, bị cưỡng bức đúng không?”
“Đừng làm những việc mình không thích với người khác, thế nhưng anh lại trở thành người mà bản thân anh chán ghét, xem thường.”
“Sát hại vợ của đối tượng đồng tính yêu đương cùng mình không chút nương tay, là bởi vì người phụ nữ như thế mới thật sự là đối tượng mà anh căm ghét đúng không? Anh oán hận mẹ anh, lúc anh bất lực khóc lóc thì mẹ anh chỉ biết khóc lóc, không bảo vệ anh. Cho nên anh muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy, g.i.ế.c tất cả những người phụ nữ gả cho mấy tên đàn ông đồng tính, một người phụ nữ vì miếng ăn, vì mặt mũi của bản thân, không dám ly hôn cũng không dám phản kháng lại.”
Ánh mắt của Giản Đằng đột nhiên trợn to, cả người vô thức thẳng lên, bởi vì ngồi trên ghế bị hạn chế hành động, thế nên phần cổ anh ta chỉ có thể liều mạng hướng ngã về phía sau, hai chân cứng đờ thành một đường thẳng, cố gắng hạ xuống hết mức có thể, trong miệng Giản Đằng phát ra tiếng “hừ, hừ” đầy tức giận, dáng vẻ của anh ta lúc này giống hệt một bệnh nhân bị phong hủi vậy, trông cực kỳ kinh khủng.
Cao Quảng Cường và Chúc Khanh xông lên trước, một trái một phải đè vai anh ta xuống, Hoàng Nguyên Đức thì đưa tay ra đè giữa lưng anh ta, ba người liều mạng đè người anh ta xuống.
Câu chuyện cũ bị Giản Đằng cố hết sức che giấu suốt hai mươi năm qua, những hình ảnh đau đớn và khó chịu nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh ta, Giản Đằng tựa như trở về năm mình tám tuổi, bắt đầu liều mạng gào lên: “Không muốn! Không muốn! Đừng ép tôi, tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ nghe lời…”
Tiếng kêu của anh ta vô cùng thê lương, lộ ra vẻ sợ hãi, khiến mấy người Cao Quảng Cường nghe thấy cũng cảm thấy sởn gai óc.
Triệu Hướng Vãn hét lớn một tiếng: “Giản Đằng, anh đã trưởng thành, đã khôn lớn rồi, anh còn sợ gì nữa! Tại sao lại không phản kháng?”
Giờ phút này, tinh thần Giản Đằng đã rơi vào trạng thái tan vỡ, nghe thấy lời Triệu Hướng Vãn, anh ta trả lời theo bản năng: “Tôi có phản kháng, tôi có phản kháng mà, tôi đã cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta!”