Lòng Ô Lăng Dung rét lạnh, ngơ ngác nhìn Bảo Gia Tuấn: “Sống cuộc đời của mình thật tốt? Anh cảm thấy đây gọi là sống tốt ấy à? Anh tự hỏi lương tâm của mình xem, cuộc sống của chúng ta có tốt không? Chúng ta đã kết hôn nhiều năm như thế, số lần lên giường được mấy lần chứ? Tôi là một người phụ nữ đấy! Tôi cũng có nhu cầu! Anh không phải không yêu tôi, mà là… Anh hoàn toàn không yêu phụ nữ!”
Thấy vợ mình bắt đầu nghi ngờ, Bảo Gia Tuấn bỏ lại một câu: “Chuyện này thì cớ gì hay mà nói? Cô đúng là không biết thẹn thùng!” Sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi nhà.
Hai vợ chồng bắt đầu chiến tranh lạnh, nhưng Bảo Gia Tuấn đã nổi ý g.i.ế.c người.
Giản Đằng cầm chìa khoá mở cửa, đeo bao tay vào, mở tủ giày ra, lấy ra chiếc vợt tennis, đôi dép mới, áo mưa dài mà Bảo Gia Tuấn đã chuẩn bị cho anh ta từ trước. Giản Đằng ung dung thay giày, mặc áo mưa vào, đi qua phòng khách, đi về phía phòng ngủ chính.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ chính đã đóng, Giản Đằng cũng không bật đèn, cứ thế đi thẳng về phía phòng ngủ chính, mở cửa ra.
Tiếng động bên ngoài giống hệt như khi Bảo Gia Tuấn đi làm về nhà, vậy nên Ô Lăng Dung cũng không hề cảm thấy nghi ngờ, cho rằng người vào nhà là chồng mình, thế nên trở mình đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, lẩm nhẩm một câu: “Cút!”
Ô Lăng Dung vừa nói dứt câu, Giản Đằng đã ngắm đúng vị trí, lập tức ra tay.
Một tên rên rỉ vang lên, Ô Lăng Dung c.h.ế.t ngất trên giường, Giản Đằng đi tới, nắm tóc Ô Lăng Dung kéo cô ấy xuống giường, tiếp tục quất cây vợt tennis vào đầu cô ấy.
Một cái, hai cái rồi ba cái…
Ô Lăng Dung đưa tay nắm chặt lấy mép giường, đầu hướng ra ngoài, cả người đổ gục bên dưới lối đi chật hẹp giữa giường và tủ quần áo. Máu tươi cũng văng ra tung toé, dính lên cửa tủ quần áo, đầu giường, và cả trên tường.
Trên tay, trên người và cả trên chân Giản Đằng đều dính rất nhiều.
Sau khi xác nhận Ô Lăng Dung đã chết, Giản Đằng rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh hồ nước rửa sạch tay, chân và mặt mày của mình, sau đó thay lại giày, bỏ áo mưa, vợt tennis, dép và áo mưa vào túi nilon, đặt ở cạnh tủ giày, sau đó xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-724-trieu-huong-van-lai-co-thuat-doc-suy-nghi.html.]
Giản Đằng trở lại phòng làm việc của hiệu trưởng, tất cả những chuyện này đều chỉ mất mười phút.
Tằng Đảo cũng từng ra ngoài hỏi thăm một lần: “Ơ, thầy Giản đâu rồi nhỉ?” Nhưng cuối cùng cũng bị Bảo Gia Tuấn lừa được.
Đến khi giờ tăng ca kết thúc, Bảo Gia Tuấn về đến nhà, đứng ngoài cửa ngửi thấy mùi m.á.u tanh, trong lòng vui mừng không thôi. Sau khi dọn dẹp dấu vết mà Giản Đằng để lại, anh ta cầm lấy túi nilon bỏ mấy món đồ dính m.á.u vào trong rồi xuống đưa cho Giản Đằng đang đứng chờ dưới lầu.
Giản Đằng trèo tường ra ngoài mang theo túi nilon đựng dép và áo mưa đã được thiêu huỷ vứt vào thùng rác, còn vợt tennis thì được rửa sạch sẽ rồi mang trả lại vào phòng dụng cụ.
Tất cả những việc này đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Chỉ có một sơ xuất duy nhất chính là Giản Đằng đã tin nhầm Khúc Hựu Triết, nói hết mọi chuyện cho anh ta biết.
Biến số lớn nhất trong đó chính là Khúc Hựu Triết lại đi trêu chọc Cung An Di, Cung An Di lại là chị họ của Mạnh An Nam, mà Mạnh An Nam lại là bạn cùng phòng của Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn lại có thuật đọc suy nghĩ.
Vụ án Ô Lăng Dung bị sát hại được điều tra và phá án một cách thuận lợi, người của tổ trọng án lại xúc động gọi Triệu Hướng Vãn là thần may mắn. Cao Quảng Cường xin cấp trên khen thường cũng như trao huân chương hạng ba cho Triệu Hướng Vãn, hiệu trưởng đại học cảnh sát cũng đến hội trường nhỏ trao thưởng cho Triệu Hướng Vãn.
Lần này, Vũ Như Hân cũng không còn nói mấy câu quái gở khi nhìn thấy trường học khen thưởng cho Triệu Hướng Vãn như lần cô nhận được huân chương anh hùng nữa, mà cô ta cũng cùng mọi người vỗ tay hoan hô vô cùng nhiệt tình.
Sau khi Mạnh An Nam biết được mọi chuyện, trong lòng vô cùng sợ hãi, cũng may cô ấy nhờ Triệu Hướng Vãn để mắt tới chị gái mình một chút, nếu không chị họ của cô ấy đã gả cho một tên đồng tính luyến ái rồi, thế chẳng phải sẽ huỷ hoại cả cuộc đời chị họ luôn sao?
Không ngờ Triệu Hướng Vãn đã nói đúng, nếu việc cô phải để cô ra tay vậy thì đó là án lớn rồi.
Nghĩ tới đây, Mạnh An Nam vừa vỗ tay vừa nói: “Triệu Hướng Vãn đúng thật là thiên tài của ngành hình sự, quá trâu bò! Các cậu không biết đâu, lúc ấy tôi và cậu ấy đang ở cùng nhau, cô ấy đột nhiên nói, chắc chắn Khúc Hựu Triết đang che giấu điều gì đó.”
Chương Á Lan cười híp mắt, nhìn Triệu Hướng Vãn mặc đồng phục hiên ngang đứng trên bục nhận thưởng, cô ta cũng cảm thấy tự hào, vinh dự lây, lớn tiếng nói trong tiếng vỗ tay như sấm rền: “Đương nhiên là trâu bò rồi! Cậu ấy chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm trong nhà hàng, kết quả lại hỗ trợ tổ trọng án phá được một vụ án lớn!”