Một bé gái khoảng năm, sáu tuổi chạy ra từ trong nhà, cũng gầy gò nhưng mắt rất sáng, mặc một chiếc váy hoa xinh xắn, tóc buộc hai bím, đuôi tóc còn buộc nơ, trông rõ ràng là được mẹ chăm sóc kỹ lưỡng.
Cô bé níu tay mẹ, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Triệu Hướng Vãn mặc cảnh phục, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ: "Chị cảnh sát ơi, chị mặc cảnh phục đẹp quá."
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, không nói gì.
Cô bé tiếp tục nói: "Chị cảnh sát, chị có thể cho cha em về nhà không? Đã lâu lắm rồi cha em chưa về nhà. "
Lời nói của cô bé khiến Triệu Hướng Vãn ngay lập tức trở nên cảnh giác: "Cha em rời nhà bao lâu rồi?"
Cô bé đếm đếm trên đầu ngón tay, nghiêng đầu ngây thơ trả lời: "Chắc được một tuần rồi ạ."
Cao Quảng Cường nhìn người phụ nữ cao gầy, mỉm cười thân thiện: "Chồng cô rời nhà đã một tuần rồi sao? Cậu ấy đi đâu vậy?"
Người phụ nữ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: "Chồng tôi đi làm ăn xa. Anh ấy cũng vất vả lắm, phải kiếm tiền mà."
[Nhanh vậy sao… Bị phát hiện rồi sao?]
Những suy nghĩ rời rạc vang lên bên tai Triệu Hướng Vãn khiến cô ngẩng đầu lên quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.
Nhanh vậy bị phát hiện? Cái gì bị phát hiện? Là t.h.i t.h.ể sao?
Triệu Hướng Vãn khẽ nheo mắt: "Chồng chị làm nghề gì vậy? Đi công tác ở đâu?"
Người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hướng Vãn, vội đẩy con gái vào nhà, trả lời qua loa: "Anh ấy làm trong ngành vật liệu xây dựng, thường phải đi xa. Nhà máy xì dầu đóng cửa, ai cũng phải tìm cách mưu sinh thôi."
Chu Phi Bằng nghe vậy thì càng cảm thấy đồng cảm.
Nhà máy xì dầu đã đóng cửa được bảy, tám năm, hai vợ chồng này vẫn còn sống ở đây, có thể thấy cuộc sống của họ rất khó khăn.
Người chồng ra ngoài làm ăn, không ở nhà cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, Chu Phi Bằng định quay người rời đi nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn đứng yên tại chỗ.
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Chồng chị tên gì? Chị có ảnh của anh ấy không? Chúng tôi phát hiện một thi thể, có ảnh, muốn nhờ chị nhận dạng xem có phải chồng chị không."
Người phụ nữ không muốn tiếp tục nói chuyện, vội vàng đóng cửa: "Không có không có, chồng tôi còn sống rất khỏe, đừng có rủa anh ấy!" Nói xong, cô ta đóng sầm cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-730-nguoi-phu-nu-nay-dang-noi-doi.html.]
"Rầm!" Cánh cửa gỗ đóng kín trước mặt Triệu Hướng Vãn.
Chu Phi Bằng cười nói: "Em thấy chưa , em hỏi thế nào mà để người ta giận rồi đấy."
Cảnh sát điều tra cũng phải tuân theo quy trình, không được tùy tiện làm phiền người dân. Nếu đối phương từ chối hợp tác, cảnh sát cũng không thể tự ý xông vào nhà.
Đứng trước cánh cửa đóng kín, Triệu Hướng Vãn mím môi: "Lão Cao, chú nghĩ cách đi."
Cao Quảng Cường hỏi: "Cách gì?"
Triệu Hướng Vãn trả lời: "Người phụ nữ này đang nói dối."
Nói dối?
Vất vả lắm mới có manh mối, Cao Quảng Cường với Chu Phi Bằng lập tức hỏi: “Nối dối ở chỗ nào?”
Triệu Hướng Vãn nói: “Ánh mắt chị ta lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cháu. Lúc nhắc tới chồng, đồng tử chị ta thu nhỏ, rõ ràng là chán ghét chứ không phải là vui mừng. Cháu nghi ngờ, người c.h.ế.t chính là chồng của chị ta.”
Cao Quảng Cường hỏi lại: “Cháu chắc chắn không?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Chắc chắn ạ.”
Suy nghĩ một chút, Triệu Hướng Vãn lấy lấy ra quyển sổ nhỏ: "Trong ba ngày qua chúng ta đã điều tra tổng cộng 86 hộ, nhìn chung không có ai mất tích lâu dài. Nhưng gia đình hai mẹ con ở nhà máy nước tương mày, cô con gái nói cha đã không về nhà một tuần rồi, điều này trùng khớp với thời gian mất tích. Người mẹ nói rằng chồng đi làm ăn, rõ ràng là nói dối, khi nghe tin cảnh sát phát hiện thi thể, cũng không hỏi thêm, rõ ràng không quan tâm, tóm lại... Cháu rất nghi ngờ."
Cao Quảng Cường nghe thấy cô nói hợp lý, gật đầu: "Đi thôi! Chúng ta về trước đã, để người ở đồn cảnh sát đến đây làm việc với cô ta."
Cảnh sát địa phương quen thuộc với tình hình, sau khi kiểm tra hồ sơ hộ tịch, biết rằng người phụ nữ cao gầy mở cửa tên là Quế Hữu Liên, chồng cô ta là Liệu Siêu Dũng, vài năm nay làm ăn nghe nói kiếm được chút tiền, nhưng không hay mang tiền về nhà.
Liệu Siêu Dũng và Quế Hữu Liên đều là người địa phương, nhưng cha mẹ hai bên đều đã mất, anh chị em cũng lần lượt rời khỏi khu này, không liên lạc được với ai.
Cảnh sát cầm ảnh thi thể, tập trung đi hỏi những công nhân cũ của nhà máy nước tương. Thực lòng mà nói, một bức ảnh t.h.i t.h.ể đã bị phá hủy khuôn mặt, trừ khi là người thân hoặc người quen thân thiết, thực sự rất khó nhận ra.
Quế Hữu Liên từ chối xem ảnh, liên tục nhấn mạnh: "Chồng tôi đang ở ngoài làm ăn, chúng tôi vẫn liên lạc, anh ấy không sao, các anh đừng nói bậy."
Xét thấy vụ án nghiêm trọng, ngày hôm sau tổ trọng án làm thủ tục xong, lên đường lấy dấu vân tay.
Lần nữa gõ cửa, biểu cảm của Quế Hữu Liên càng khó chịu hơn: "Rốt cuộc các anh muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, chồng tôi sống rất tốt, anh ấy chỉ đi làm ăn thôi, các anh cứ đến đây hết lần này đến lần khác, rốt cuộc muốn gì đây?"