Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 731: Con Chị Ở Đây Thì Gia Đình Này Sẽ Không Tan Vỡ

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:59:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên gọi ở nhà của con gái Quế Hữu Liên là Châu Châu, lần này cô bé cũng không thân thiện như lần trước, trốn sau lưng mẹ, lén nhìn Triệu Hướng Vãn, khuôn mặt tỏ ra có chút lo lắng, sợ hãi.

[Cảnh sát muốn làm gì? Có phải cha gặp chuyện gì không? Mẹ đã khóc trong nhà mấy hôm nay rồi, mình sợ quá! Mẹ không khỏe, trong nhà không có tiền, mẹ thậm chí không có tiền mua thuốc. Nếu cha không về nữa, liệu mẹ có c.h.ế.t không? Mình sợ lắm!]

Những lời trong lòng cô bé, hai câu "Mình sợ lắm" khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy có chút chua xót.

Nhưng, trong lòng xót xa thì có ích gì?

Thứ mà Triệu Hướng Vãn muốn theo đuổi, chính là sự thật của vụ án.

Cao Quảng Cường an ủi Quế Hữu Liên: "Cô yên tâm, chúng tôi chỉ lấy dấu vân tay thôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng cần lấy mẫu m.á.u của con gái cô."

Quế Hữu Liên căng thẳng bảo vệ con gái, ôm chặt Châu Châu trong lòng, hai cánh mũi phập phồng, cả người rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng: "Không được, không được, không được lấy m.á.u của Châu Châu."

Cao Quảng Cường vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Được rồi, vậy không lấy m.á.u nữa, lấy vài sợi tóc cũng được chứ?"

Mắt Quế Hữu Liên hơi đỏ, cô ta thở hổn hển, lớn tiếng nói: "Các người định làm gì? Rốt cuộc các người định làm gì?"

Cô ta bỗng nhận ra điều gì đó: "Tôi đã nói rồi, chồng tôi vẫn còn sống! Anh ấy vừa mới gọi điện cho tôi hôm qua mà."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Gọi điện thế nào?"

Quế Hữu Liên đáp: "Chỉ là gọi điện thoại thôi."

Triệu Hướng Vãn truy hỏi: "Anh ấy gọi cho chị à?"

Quế Hữu Liên vội vàng gật đầu: "Đúng, anh ấy gọi cho tôi."

Triệu Hướng Vãn nói: “Trong nhà chị không lắp điện thoại. Vậy cuộc điện thoại hôm qua chị nghe ở đâu?”

Quế Hữu Liên cứng họng: “Ở… Ở tiệm tạp hóa.” Gần đó chỉ có một tiệm tạp hóa có điện thoại, nếu như cô ta muốn nghe thì chỉ có thể ra đó.

Nhưng nếu cô ta trả lời như vậy, cảnh sát sẽ hỏi thêm gọi vào lúc nào? Sau đó, họ có thể hỏi chủ tiệm, có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi, lúc đó, lời nói dối sẽ nhanh chóng bị lật tẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-731-con-chi-o-day-thi-gia-dinh-nay-se-khong-tan-vo.html.]

Lúc này Quế Hữu Liên mới nhận ra, một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy. Cô ta đảo mắt, ôm chặt lấy con gái.

Vì cô ta ôm quá chắt, Châu Châu bắt đầu khó thở, khóc lóc: "Mẹ, con đau."

Quế Hữu Liên vội buông tay, vỗ lưng con gái, vụng về dỗ dành: "Mẹ xin lỗi, mẹ mạnh tay quá, Châu Châu đừng khóc mà."

Triệu Hướng Vãn kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh.

Đến khi Châu Châu không còn khóc nữa, Triệu Hướng Vãn mới tiếp tục hỏi: "Liêu Siêu Dũng đã một tuần không về rồi đúng không? Theo tôi được biết, cả tuần nay chị không ra ngoài, con gái chị cũng không đi học mẫu giáo."

Quế Hữu Liên không còn cách nào tự lừa dối nữa, cô ta bắt đầu òa khóc: "Anh ta không cần tôi nữa, anh ta có người đàn bà khác ở bên ngoài, anh ta không cần tôi và con nữa..."

Tiếng khóc của cô ta chói tai, khiến những cảnh sát có mặt ở đó cũng cảm thấy đầu óc tê dại.

Triệu Hướng Vãn cúi người, nhẹ nhàng nói: "Chị đừng sợ, Châu Châu vẫn ở đây, chỉ cần chị ở đây, con chị ở đây thì gia đình này sẽ không tan vỡ."

Những lời của Triệu Hướng Vãn mang theo một sức mạnh khó tả, khiến Quế Hữu Liên dần ngừng khóc, cô ta ngẩng mặt lên, nhìn Triệu Hướng Vãn với đôi mắt đẫm lệ, mờ mịt hỏi: "Anh ta... Chết rồi sao?"

Triệu Hướng Vãn đáp: "Hiện tại chưa thể xác định, nhưng chúng tôi mong chị hợp tác điều tra."

Sau khi đã phát tiết một hồi, Quế Hữu Liên ổn định lại cảm xúc, nhìn các cảnh sát đang thu thập dấu vân tay trong nhà, lấy thêm vài sợi tóc của Châu Châu. Cô ta ngồi cứng ngắc trên chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ.

[Cuộc đời này, cứ như thế mà hết sao.]

[Từ khi bãi rác được xây ở đây thì tất cả đều chấm dứt rồi.]

[Tại sao không thể rời khỏi nơi này chứ?]

Triệu Hướng Vãn nghe thấy những lời này, nghĩ về bãi rác được xây dựng cách đây mười năm, gây ô nhiễm môi trường xung quanh, khiến nhiều nhà máy phải đóng cửa, cuộc sống của người dân trở nên khó khăn, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề.

Nghe nông dân địa phương nói, mấy năm nay rau họ trồng ra đều có vị đắng, hoàn toàn không thể bán được. Triệu Hướng Vãn đoán rằng, có thể sau những cơn mưa, rác thải từ bãi rác ngấm vào đất, dần dần lan rộng ra, khiến cho cả khu vực bị ô nhiễm đất đai.

Khi phỏng vấn bệnh viện địa phương, các bác sĩ, y tá đều phản ánh rằng, các bệnh về da, đường hô hấp và bệnh nội tiết trong khu vực này đang ngày càng gia tăng.

Cha mẹ của Quế Hữu Liên và Liêu Siêu Dũng qua đời sớm cũng lieenq uan đến ô nhiễm môi trường.

Triệu Hướng Vãn quan sát thấy trạng thái hưng phấn bất thường của Quế Hữu Liên, dáng người gầy gò, đôi mắt lồi ra và cái cổ to. Dù không phải là sinh viên y khoa nhưng cô cũng nhận ra rằng sức khỏe của Quế Hữu Liên rất kém, có khả năng cao là mắc bệnh cường giáp.

Loading...