Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 732: Trong Mắt Cô Tràn Đầy Nỗi Buồn

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:59:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cường giáp, hay còn gọi là bệnh bướu cổ, tên khoa học là trạng thái hưng phấn, có nhiều yếu tố như miễn dịch, di truyền và môi trường. Chất thải từ rác thải có thể giải phóng kim loại nặng vượt mức cho phép, liệu có thể gây ra triệu chứng này hay không?

Chu Phi Bằng tiến lại gần ban công, Quế Hữu Liên đột nhiên trở nên bất an, cổ bắt đầu chuyển động, hơi thở trở nên nặng nề, nhịp tim cũng tăng lên. Triệu Hướng Vãn đứng gần cô ta, thấy môi cô ta tái xanh, cô có hơi lo lắng rằng cô ta không chịu nổi.

[Ban công, anh ta đến ban công làm gì?]

[Không thể để họ phát hiện ra...]

[Mình đã giặt quần áo, mình đã giặt rồi, không sợ.]

Quần áo? Chỉ có thể là quần áo mà Lưu Siêu Dũng mặc khi bị hại? "Mình đã giặt quần áo" có nghĩa là Quế Hữu Liên đang cố gắng giặt sạch vết bẩn trên quần áo. Lẽ nào cô ta g.i.ế.c Liêu Siêu Dũng sao?

Theo lý thuyết thì Triệu Hướng Vãn nên ngay lập tức đi đến ban công để kiểm tra chứng cứ.

Nhưng, Triệu Hướng Vãn không động đậy, kiên nhẫn lắng nghe.

[Đừng trách tôi, thực sự đừng trách tôi.]

[Nếu không phải anh ta muốn g.i.ế.c tôi, tôi sẽ không phản kháng!]

[Nếu cảnh sát bắt tôi, thì Châu Châu phải làm thế nào?]

Vụ án g.i.ế.c người này có những bí ẩn khác.

Sau khi hiểu rõ những điểm mấu chốt, Triệu Hướng Vãn nhìn Quế Hữu Liên một cái, từ từ đi về phía ban công. Hành động của cô rất chậm, nhưng lại tạo áp lực lớn cho Quế Hữu Liên.

Quế Hữu Liên dõi theo từng động tác của Triệu Hướng Vãn, trong lòng hoảng loạn đến mức sắp kêu lên.

[Đừng lại gần, đừng lại gần!]

[Tủ quần áo ở ngoài ban công... Đừng mở ra.]

[Ngăn kéo bên trái, á!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-732-trong-mat-co-tran-day-noi-buon.html.]

Dưới sự dẫn dắt của Quế Hữu Liên, Triệu Hướng Vãn chính xác tìm thấy trong tủ quần áo ở góc tây bắc của ban công, một chiếc áo sơ mi màu xanh có dấu vết được khâu lại ở cổ tay, một chiếc quần tây màu đen và một đôi giày da màu đen đặt trên sàn.

Áo sơ mi có dấu vết khâu lại ở cổ tay, phần vai và n.g.ự.c có vết bẩn màu tối, nhìn kỹ thì đó là vết máu.

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Quế Hữu Liên, giọng nói mang theo chút thương cảm: "Quế Hữu Liên, đây là quần áo của chồng chị phải không? Chị đã mang về sao? Vết m.á.u thì khó giặt nhỉ?"

Hai tay Quế Hữu Liên run rẩy, môi cô ta tái xanh, toàn thân trong trạng thái hoảng loạn cực độ. Cô ta bất ngờ đứng dậy từ ghế sofa, một tay chỉ vào chiếc áo sơ mi mà Triệu Hướng Vãn đang cầm, ánh mắt tan rã, con người đỏ bừng. Cô ta vốn đã gầy gò, giờ đây lại run rẩy, trông giống như một con quỷ đáng sợ trong phim.

"Khó giặt, thực sự khó giặt. Tôi đã ngâm nước nóng, dùng nửa gói bột giặt, tôi đã chà thật mạnh, chà thật mạnh nhưng vẫn không thể giặt sạch được. Tôi đã giặt ba lần, phơi khô rồi giặt lại, tôi còn ngâm trong nước muối nhưng dù có cố gắng thế nào thì cái áo sơ mi đó vẫn không sạch."

"Không có cách nào, m.á.u quá nhiều, tôi thực sự không thể giặt sạch."

"Tôi cũng không muốn thế, tôi thực sự không muốn, tôi chỉ không muốn chết, tôi còn phải nuôi Châu Châu lớn lên, cho con bé ra rời khỏi tồi tệ này, sống một cuộc sống tốt đẹp…"

Nghe cô ta nói lộn xộn như vậy, nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh mà Triệu Hướng Vãn đang cầm, mỗi thành viên của tổ trọng án đều hiểu ra.

Chúc Kháng đeo găng tay, lấy một đôi giày thể thao đã giặt trắng ở giá để giày cửa ra vào, hỏi Quế Hữu Liên: "Đây là giày của chị? Size bao nhiêu?"

Cô bé Châu Châu thay mẹ trả lời: "Đây là giày của cha cháu, giày của mẹ đều hỏng rồi, chỉ có thể mang giày của cha."

Khó trách khi một dấu chân khác thu thập được tại hiện trường có kích thước là 40, nhưng bước đi thì nhỏ hơn, trung tâm sâu, hai bên nông. Chúc Khang gật đầu, lặng lẽ cho đôi giày thể thao vào túi chứng cứ.

Chu Phi Bằng đi tới trước mặt Quế Hữu Liên, dò hỏi: "Một tuần trước, cô có đến bãi rác bỏ hoang đó không?"

Quế Hữu Liên kịch liệt lắc đầu, không nói một chữ nào.

Chu Phi Bằng tiếp tục hỏi: "Chồng cô có liên lạc nào không? Cô có máy nhắn tin không? Bình thường hai người liên lạc thế nào?"

Nước mắt lăn dài trên má Quế Hữu Liên, trong mắt cô ta tràn đầy nỗi buồn.

Mặc dù đưa được kẻ tình nghi về nhưng mọi người trong tổ trọng án cũng chẳng vui vẻ gì.

Theo lý thuyết, mới ba ngày đã tìm được kẻ tình nghi, phát hiện vật chứng rất quan trọng như quần áo, giày dính máu, hẳn là mọi người phải hoan hô ăn mừng mới đúng.

Nhưng đối mặt với Quế Hữu Liên không ngừng cầu khẩn: “Hãy để tôi đưa Châu Châu đi cùng, để Châu Châu đi với tôi đi, con bé mới chỉ có năm tuổi thôi, không có ai chăm sóc. Không được đâu.” Ngay cả một người đàn ông như Chu Phi Bằng còn không đành lòng, chứ đừng nhắc tới người trong nhà đã có một cô con gái bé bỏng Lưu Lật Tử như Lưu Lương Câu.

Loading...