Lưu Lật Tử năm nay sáu tuổi, mới vừa vào tiểu học, chính là độ tuổi dễ thương nhất. Nhìn thấy Châu Châu rơm rớm nước mắt nhưng không dám òa khóc, lại lớn xấp xỉ với con gái mình khiến trái tim Lưu Lương Câu như sắp tan vỡ.
Cũng may rốt cuộc người ở đồn cảnh sát nhân dân cũng liên lạc được với chị của Quế Hữu Liên, sau cùng Châu Châu được giao cho cô ta chăm sóc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tổ trọng án bắt đầu thẩm vấn Quế Hữu Liên.
Trên tay là chiếc còng lạnh ngắt, ngồi trên xe cảnh sát, Quế Hữu Liên hoàn toàn không ngờ có một ngày cách mà cô ta thoát khỏi đống rác đó lại là bị cảnh sát bắt.
Ngồi trên ghế sắt trong phòng thẩm vấn, nhìn mười một chữ to màu đen trên bức tường trắng lạnh lẽo “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị”, tiếng hít thở của Quế Hữu Liên càng lúc càng gấp gáp, tim đập cũng càng ngày càng nhanh, tựa như chỉ một giây kế tiếp trái tim cô ta cũng không chịu nổi nữa mà ngừng đập.
Triệu Hướng Vãn nhìn đôi môi thâm tím của Quế Hữu Liên, nhớ lại những lời Châu Châu đã từng nói — sức khỏe mẹ không tốt, nhà cũng không có tiền nên ngay cả tiền mua thuốc mẹ cũng không có, nhớ lại khiến lòng cô co rút, kiên nhẫn hỏi: “Quế Hữu Liên, chị bị bệnh gì vậy? Phải uống thuốc gì?”
Quế Hữu Liên thở hổn hển nói ra hai loại thuốc.
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái, tỏ ý mọi người cứ thẩm vấn trước, còn cô đi ra ngoài, tới phòng y tế nói tên hai loại thuốc điều trị chứng bệnh của cô ta rồi trao đổi với bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Đây đều là hai loại thuốc chữa bệnh cường giáp, phải uống liên tục.” Sau đó bác sĩ kê toa thuốc rồi cho vào một cái túi giấy nhỏ, phía trên có viết hướng dẫn uống.
Triệu Hướng Vãn cầm thuốc trở về, bưng theo một ly nước ấm, lúc này mới đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.
Triệu Hướng Vãn đã thực tập ở tổ trọng án được bốn năm, mọi người cũng sớm có sự ăn ý với nhau, thấy cô hỏi thăm bệnh tình rồi đi ra ngoài, mọi người đều hiểu là cô muốn làm gì. Sau khi hỏi một vài thông tin cá nhân theo thông lệ, Cao Quảng Cường cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đẩy cửa bước vào, lúc này ông ấy gật đầu tỏ ý để cô bước lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-733-co-noi-ra-som-mot-chut-thi-con-co-the-duoc-khoan-hong.html.]
Triệu Hướng Vãn đưa thuốc và cốc nước qua: “Trong túi có tờ giấy viết hướng dẫn cách uống. Túi này uống một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, còn túi này thì một ngày ba lần, mỗi lần một viên.”
Hốc mắt Quế Hữu Liên nóng bừng, run rẩy đưa tay nhận lấy, tay của cô ta vẫn còn bị còng lại, hoạt động có hơi bất tiện, chỉ có thể nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm. Triệu Hướng Vãn lấy mấy viên thuốc từ trong túi ra, thả vào tay kia của cô ta rồi giúp cô ta uống thuốc.
Mấy viên thuốc vào bụng, cũng không biết là do thuốc phát huy tác dụng, hay là tác dụng về tâm lý mà Quế Hữu Liên cảm giác trái tim cũng dần khôi phục lại tốc độ vốn có, hô hấp cũng bình thường trở lại, cô ta vuốt n.g.ự.c một cái, nhìn Triệu Hướng Vãn đầy sự cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Triệu Hướng Vãn khoát tay một cái rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Cao Quảng Cường tiếp tục thẩm vấn: “Người bị ném xác xuống giếng kia là chồng cô, Liêu Siêu Dũng đúng chứ?”
Quế Hữu Liên không lên tiếng.
Cao Quảng Cường kiên nhẫn giải thích cho cô ta: “Mặc dù khuôn mặt của t.h.i t.h.ể bị hư hại nghiêm trọng, nhưng dấu vân tay vẫn còn. Chúng tôi đã lấy được dấu vân tay từ nhà của cô rồi, cũng lấy được DNA của con gái cô, giờ chỉ cần mang đi xét nghiệm là có thể xác nhận thân phận của người chết. Cô nói ra sớm một chút thì còn có thể được khoan hồng.”
Quế Hữu Liên không hiểu lắm, cô ta ngẩng đầu lên hỏi: “Dấu vân tay gì, cái gì D cái gì A?”
Chu Phi Bằng thở dài một cái, giơ tay phải lên: “Trên đầu ngón tay của mỗi một người chúng ta đều có đường vân, có đúng không?”
Cái này thì Quế Hữu Liên có thể hiểu được: “Tôi biết rồi, có cái giỏ với hoa tay đúng không, có ông lão nói có một cái giỏ thì nghèo, hai, ba, bốn cái giỏ thì làm được đậu phụ, năm, sáu cái giỏ thì mở được tiệm cầm đồ, bảy, tám cái thì làm trong nhà nước, chín, mười cái thì có thể hưởng hạnh phúc. Trên tay tôi chỉ có một cái nên tôi nghèo.”
Chu Phi Bằng nhẫn nhịn giải thích: “Cái đấy của cô gọi là mê tín, bây giờ thứ mà tôi nói là khoa học. Trên ngón tay của mỗi một người đều có những đường vân không giống nhau, căn cứ vào dấu vân tay này có thể phán đoán được thân phận của người đó. Dấu vân tay của t.h.i t.h.ể bên trong cái giếng hoang đó vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần đối chiếu thành công với dấu vân tay lấy từ nhà của cô là có thể xác nhận người này có phải là chồng của cô hay không. Còn về DNA…”
Chu Phi Bằng suy nghĩ một chút, có lẽ anh ta nói tốn nước miếng như vậy thì Quế Hữu Liên cũng sẽ chẳng hiểu gì, vì vậy anh ta cũng không giải thích nữa: “Tóm lại là, cái này với trích m.á.u nhận người nhà thời cổ đại đều giống nhau. Thông qua tóc của Châu Châu, chúng tôi có thể phán đoán t.h.i t.h.ể đó có mối quan hệ cha con với Châu Châu hay không, cũng có thể xác nhận t.h.i t.h.ể đó có phải là của Liêu Siêu Dũng hay không.”