Hai vợ chồng xảy ra tranh chấp, Quế Hữu Liên yêu con gái như mạng, tuyệt đối không buông tha quyền nuôi dưỡng con gái. Hai người họ không nhất trí được, cuối cùng bước vào một vòng lặp vô tận.
Mỗi tuần Liêu Siêu Dũng sẽ trở lại chơi đùa, ăn cơm với con gái hai lần, mỗi lần trở về nhà đều sẽ cãi nhau một trận lớn với Quế Hữu Liên. Liêu Siêu Dũng vừa đánh vừa chửi cô ta, tàn nhẫn nhất là có một lần anh ta đã dùng d.a.o phay c.h.é.m xuống, nhưng Quế Hữu Liên cũng rất cố chấp, bất kể anh ta có đánh, có nói thế nào thì cô ta đều không phản kháng, không báo cảnh sát, vẫn luôn lắc đầu, kiên quyết không ly hôn.
Đánh người xong, cuối cùng Liêu Siêu Dũng vẫn không nỡ bỏ con gái, anh ta bỏ lại một chút tiền rồi rời đi.
Cứ như vậy kéo dài đến tận năm nay, mắt thấy sang năm Châu Châu đã lên tiểu học, trong lòng Liêu Siêu Dũng lại lo lắng. Tuần trước anh ta trở về một chuyến, lần nữa nhắc tới chuyện ly hôn.
Quế Hữu Liên vẫn không chịu.
Liêu Siêu Dũng lùi một bước, nhưng đưa ra một yêu cầu: “Quên đi, quên đi. Tôi thực sự chẳng còn biện pháp nào với cô nữa. Tôi có thể bỏ quyền nuôi dưỡng, cũng có thể cho cô tiền nuôi con mỗi tháng, nhưng tôi có một điều kiện.”
Quế Hữu Liên chỉ mong có thể giữ con lại bên cạnh nuôi lớn, lúc này lo lắng hỏi: “Điều kiện gì?”
Liêu Siêu Dũng nói: “Tối nay tôi với cô tới bãi rác đó một chuyến.”
Quế Hữu Liên có chút sợ hãi: “Nơi đó đã bỏ hoang một tháng nay rồi, vừa dơ vừa thối, chỉ có những người thu mua phế liệu mới đi qua đó nhặt đồ thôi, tối anh còn muốn qua đó làm cái gì?”
Liêu Siêu Dũng trợn mắt nhìn cô ta rồi nói: “Chắc là tôi sẽ lừa bán cô đi ấy? Nói cho cô biết, tôi có một lô hàng, là người khác trộm được, tôi đã hẹn trước rồi, tối mấy hôm nữa qua chỗ bãi rác đó, tiền trao cháo múc. Vì lô hàng này rẻ nên bán lại cũng rẻ hơn không ít, Tiêu Lỵ Lỵ không chịu đi cùng tôi nên cô sẽ đi với tôi.”
Quế Hữu Liên nghe anh ta nói không muốn để Tiêu Lỵ Lỵ chịu khổ mà ép mình phải đến đó thì trong lòng rất khó chịu,nhưng điều kiện này cũng quá hấp dẫn. Chỉ cần đi cùng anh ta tới đó một chút, vận chuyển hàng lên xe thì anh ta cũng không tranh con gái với cô ta nữa, lại còn nhận được khoản tiền nuôi con mỗi tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-736-nguoi-ngheo-chi-ngan.html.]
Cô ta do dự hỏi: “Tang vật, đồ ăn trộm được á? Liệu có phạm pháp không?”
Liêu Siêu Dũng lớn tiếng nói: “Không phạm pháp thì làm sao kiếm được tiền? Cô nghĩ là tiền tôi cho mẹ con cô là gió lớn mang tới à? Nói đi, có đi hay không? Không thì dẹp.”
Vì vậy, Quế Hữu Liên đồng ý.
Tầm khoảng tám ngày trước, đó là một đêm ánh trăng không quá rõ.
Trăng sáng xuyên qua tầng mây, thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất.
Sau khi dỗ Châu Châu ngủ say, cô ta và Liêu Siêu Dũng cùng đi trên con đường dẫn đến bãi rác bỏ hoang, trong lòng Quế Hữu Liên có chút bối rối: “Xe tải của anh đâu? Vì sao lại phải đi bộ?”
Liêu Siêu Dũng trả lời rất thiếu kiên nhẫn: “Tôi để xe tải ở đó vào ban ngày, nếu như ban đêm lái xe tải đi, đèn xe sáng như thế bị người khác phát hiện thì làm thế nào? Cô ít đọc sách lại còn ngu xuẩn, đến tận bây giờ cũng chưa từng đi ra ngoài làm việc bao giờ, cái gì cũng không biết thì đừng có mà hỏi nữa! Còn nói thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ kiện cô ra tòa đấy! Tôi đã hỏi qua rồi, những người phụ nữ không có nguồn thu nhập giống như cô thì căn bản quan tòa sẽ không giao quyền nuôi dưỡng Châu Châu cho cô đâu.”
Quế Hữu Liên bị anh ta nói đến sợ hãi, sắc mặt cũng trắng bệch, cô ta cũng yên lặng không dám nói nữa, nhưng sự tuyệt vọng ở trong lòng giống như thủy triều nhấn chìm cô ta. Người nghèo chí ngắn, cô ta lại không có năng lực kiếm tiền nên mới bị anh ta khi dễ như vậy.
Mặc dù cửa vào khu chứa rác thải có xích sắt khóa lại, nhưng bởi vì đã bị bỏ hoang gần một tháng nay nên chẳng có ai quản, đã sớm bị người nhặt phế liệu làm hỏng, chỉ cần tùy tiện kéo một cái thì xích sắt cũng rơi xuống. Hai người họ mở cửa sắt rồi đi vào phòng quản lý.
Phòng quản lý tương đối sạch sẽ hơn một chút, trong góc phòng chất đầu mấy chiếc xe đẩy rác, vừa dơ lại vừa hôi. Trên xe đẩy rác còn mơ hồ nhìn thấy có mã hoa, đây là tài sản của chính phủ nên chẳng có ai dám trộm. Dù mấy người thu gom phế liệu có đi qua đi lại ở chỗ này thì mấy chiếc xe đẩy đó vẫn còn y nguyên.
Chân vừa mới bước vào phòng quản lý, Quế Hữu Liên ngay lập tức cảm nhận được tóc của mình bị Liêu Siêu Dũng kéo xuống, cơn đau nhức khiến cô ta kêu lên: “A…”
Liêu Siêu Dũng hung tợn nói: “Câm miệng!”
Anh ta liều mạng kéo một cái, cơ thể Quế Hữu Liên bổ nhào về phía trước, lảo đảo ngã xuống, một đường bị Liêu Siêu Dũng kéo đi. Trong phòng rất tối, cái gì Quế Hữu Liên cũng không nhìn thấy, chỉ có thể vừa kêu lên thảm thiết, vừa cầu xin tha thứ: “Siêu Dũng, Siêu Dũng, anh đang làm gì vậy? Anh buông ra, tôi đau quá.”