Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 737: Cảnh Tượng Máu Tanh Này

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:59:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng tối trong căn phòng phóng đại sự độc ác trong lòng Liêu Siêu Dũng, giờ phút này anh ta chẳng khác nào một con thú dữ, cứ thế kéo Quế Hữu Liên đi thẳng một đường, đúng lúc này ánh trăng sáng chui ra khỏi tầng mây.

Ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ, một khắc này, Quế Hữu Liên nhìn thấy rõ bộ mặt của Liêu Siêu Dũng.

Đó là một khuôn mặt khác hoàn toàn lúc bình thường.

Bộ mặt vặn vẹo, ánh mắt trừng lên rất lớn, lóe lên sự hưng phấn khó hiểu, miệng anh ta cũng mở lớn, tựa như muốn để phần m.á.u huyết kiềm chế đã lâu kia phun ra ngoài.

Giờ phút này, trực giác của phụ nữ khiến rốt cuộc Quế Hữu Liên cũng phát giác sát ý của Liêu Siêu Dũng: “Anh muốn g.i.ế.c tôi sao? Anh muốn g.i.ế.c tôi sao?”

Tay phải Liêu Siêu Dũng kéo Quế Hữu Liên đi về phía trước, tay kia kéo ngăn tủ trong phòng quản lý.

Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một con d.a.o nhọn từ bên trong.

Anh ta quay đầu, cười lạnh nói: “Cô c.h.ế.t rồi thì không còn ai muốn cướp Châu Châu với tôi nữa! Cô đúng là một con đàn bà không biết xấu hổ, nhiều năm như vậy một đồng tiền cũng chẳng kiếm nổi, thế mà còn dám tranh giành Châu Châu với tôi! Tôi nhổ vào! Tôi đã cho cô cơ hội rồi, nhưng cô lại chẳng biết quý trọng.”

Sự đáng sợ của cái c.h.ế.t khiến Quế Hữu Liên tỉnh táo lại.

Cho đến tận bây giờ, cô ta cũng chưa bao giờ tỉnh táo như giờ phút này.

Cô ta biết, hôm nay Liêu Siêu Dũng lừa cô ta tới chỗ này chính là để g.i.ế.c cô ta.

Tại sao lại muốn g.i.ế.c người?

Trong một khắc đó, trong đầu Quế Hữu Liên thoáng qua vô số suy nghĩ.

Nói chuyện với nhau thì không được sao?

Không ly hôn, không được sao?

Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng đưa nhau đi học, hai bên cha mẹ cũng đã quyết định cuộc hôn nhân này từ rất sớm, cùng tuyển công nhân vào nhà máy, chúng ta rõ ràng là có cơ sở tình cảm với nhau.

Vì mang thai mà tôi đã sảy thai ba lần, bác sĩ cũng nói nếu như có thêm một lần nữa thì chính là đang đánh cược với mạng sống chính mình. Nhưng tôi cũng vì muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta nên mới cắn răng mang thai lần thứ tư. Mang thai mười tháng, tôi nằm trên giường ngót nghét bảy tháng!

Tại sao lại muốn g.i.ế.c tôi?

Châu Châu đáng yêu như vậy, anh nhẫn tâm để con bé không có mẹ sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-737-canh-tuong-mau-tanh-nay.html.]

Anh có điều kiện tốt, anh muốn có Châu Châu, nhưng sao tôi có thể giao Châu Châu cho anh được?

Ông lão đó cũng nói rồi, thà đi xin ăn với mẹ, còn hơn sống với cha làm quan. Anh có niềm vui mới, anh sẽ đối xử với Châu Châu toàn tâm toàn ý sao?

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, còn lại cũng chỉ trong nháy mắt. Cho đến khi cô ta đang lê lết giãy giụa thì tay của Quế Hữu Liên chợt đụng phải một vật cứng.

Bản năng cầu sinh khiến cô ta cầm cục gạch đó lên.

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, Liêu Siêu Dũng cầm d.a.o ép sát cô ta.

“Châu Châu!” Quế Hữu Liên chợt thốt ra một tiếng gào thê lương.

Liêu Siêu Dũng cũng ngẩn người.

Quế Hữu Liên chợt xoay người đứng lên, cầm cục gạch ở trong tay rồi hung hăng đập vào sau đầu Liêu Siêu Dũng.

“Bốp!”

Trong đêm tối, làn gió cuốn theo gạch vụn bay đi, mang theo cả lửa giận của Quế Hữu Liên, hung hăng nền xuống phần não sau yếu ớt nhất của con người.

Phần não sau đầu là nơi chứa cuống não, là trung tâm sinh mệnh điều khiển hô hấp và nhịp tim của con người.

Một đòn tất trúng, Liêu Siêu Dũng hét lên rồi ngã gục xuống.

Sự sợ hãi khiến trong đầu Quế Hữu Liên trống rỗng, miệng cô ta phát ra tiếng gào thét bén nhọn, nhào tới đập thêm mười mấy lần nữa.

Một lần, hai lần, ba lần,...

Cho đến khi người dưới tay cô ta không nhúc nhích nữa, cho đến khi trên khuôn mặt, trên người cô ta đều là máu.

Ánh trăng một lần nữa chiếu rọi xuống, phơi bày cảnh tượng m.á.u tanh này ra trước mặt Quế Hữu Liên.

Tinh thần tỉnh táo lại, lúc này Quế Hữu Liên mới biết sợ, cô ta té ngã trên mặt đất, liều mạng chạy ra ngoài, chỉ muốn nhanh chân rời khỏi chỗ này.

Nhưng khi chạy đến cửa sắt khu rác thải, ánh trăng chói lọi chiếu xuống, bỗng nhiên Quế Hữu Liên dừng bước.

Cứ như vậy rời đi thôi sao?

Nói đến đây, Quế Hữu Liên ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn: “Lúc ấy tôi chỉ muốn không để người khác biết là tôi g.i.ế.c người, tôi không muốn ngồi tù, tôi còn phải chăm sóc Châu Châu. Vì vậy, tôi lại quay lại chỗ đó, tôi sợ anh ta bị người khác nhận ra nên lột hết quần áo, sau đó lại đập thêm mấy cái nữa vào mặt anh ta, sau đó dùng xe đẩy vứt xác anh ta xuống giếng hoang. Tôi còn đổ xuống đó hai xe đất cát để che t.h.i t.h.ể nữa, sau khi xác nhận không thể phát hiện, lúc này tôi mới trả xe lại, ôm quần áo trở về nhà. Lúc làm ra những chuyện đó, cảm giác cả người từ trên xuống dưới như thể có sức lực vô tận, nhưng mà sau khi về đến nhà thì toàn thân cũng bủn rủn, một chút sức lực cũng chẳng có, đã qua được mấy ngày mà tay chân vẫn còn run rẩy.”

Loading...