Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 739: Hẳn Là Không Nói Láo?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:59:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thu lại tất cả vật chứng, tất cả mọi người trong tổ trọng án trở lại phòng làm việc, bắt đầu thảo luận vụ án.

Như thường lệ, chiếc bảng đen nhỏ lại lần này được đẩy lên, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.

Lần này, Lưu Lương Câu đứng lên đầu tiên.

Anh ta viết xuống bảng đen nhỏ hai chữ thật to.

Tự vệ.

Lúc Quế Hữu Liên khóc nói: “Tôi tin tưởng cô, tôi tin tưởng cảnh sát”, anh ta đã đứng ngay bên cạnh Triệu Hướng Vãn, đều là bậc cha mẹ nên anh ta cũng thấy rất cảm động. Muốn được nuôi nấng con gái nên người, muốn nhìn con bé hạnh phúc lớn lên, vì vậy, Quế Hữu Liên không cầu thoát tội, chỉ cầu không chết.

Cho dù có phải ngồi tù thì cũng có thể một khoảng thời gian nhìn thấy con gái, cho dù là cách một tấm lưới sắt thì cũng có thể biết được tin tức của con gái. Chỉ cần không c.h.ế.t thì hết thảy vẫn còn hy vọng, đúng không?

Sắc mặt Lưu Lương Câu nghiêm túc, nói: “Giết người thì không nhất định phải xử tử hình, quan tòa cũng phải xem xét tình huống mà quyết định mức án. Gây c.h.ế.t người bao gồm cố ý g.i.ế.c người, gián tiếp cố ý g.i.ế.c người và sơ suất gây tử vong, dựa theo lời khai của Quế Hữu Liên thì rõ ràng hành động của cô ấy là sơ suất gây c.h.ế.t người, Liêu Siêu Dũng cố ý g.i.ế.c người nên cô ấy không còn cách nào khác ngoài phản kháng để tự vệ.”

Chu Phi Bằng lắc đầu than thở: “Ôi, cô ấy đúng là mù luật mà. Nếu như sau khi cô ấy dùng một cục gạch đập c.h.ế.t Liêu Siêu Dũng mà lập tức báo cảnh sát, bảo vệ hiện trường thì nói không chừng còn có thể xử cô ấy vô tội.”

Chúc Khang bổ sung một câu: “Đúng vậy. Bằng cách đó thì trên con d.a.o chắc chắn chỉ có dấu vân tay của Liêu Siêu Dũng, hiện trường vẫn còn dấu vết kéo rõ ràng, lại đối chiếu vết thương thì có thể khôi phục lại toàn bộ sự việc cực kỳ dễ dàng. Tôi cũng không biết cuối cùng tòa án sẽ xử thế nào nhưng trường hợp sơ suất gây c.h.ế.t người này ít nhất có thể khiến Quế Hữu Liên còn sống.”

Hoàng Nguyên Đức nói: “Nhưng mà Quế Hữu Liên không chỉ g.i.ế.c người mà còn cầm cục gạch đập nát mặt nạn nhân, lột quần áo, ném xác xuống giếng, chôn đất cát xuống, một loạt hành động này nào có ai có thể tin tưởng là cô ấy tự vệ? Hoàn toàn phù hợp với mấy đặc điểm của cố ý g.i.ế.c người ấy chứ.”

Nghe đến đây, Lưu Lương Câu cũng cảm thấy có chút thất bại. Mặc dù anh ta muốn giúp Quế Hữu Liên nhưng cũng có chút bó tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-739-han-la-khong-noi-lao.html.]

Triệu Hướng Vãn đứng lên: “Đầu tiên chúng ta phải phán đoán trước Quế Hữu Liên có nói láo ở đâu không đã.”

Chu Phi Bằng lắc đầu: “Hẳn là không nói láo.”

Cao Quảng Cường cũng thở dài một hơi: “Lúc trước đúng là cô ấy cố ý giấu diễm, nhưng sau khi mở miệng nhận tội thì mọi thứ đều đúng đến từng chi tiết, hẳn là cô ấy không có nói láo.”

Đương nhiên Triệu Hướng Vãn biết Quế Hữu Liên không có nói láo, nhưng chứng cứ ở đâu?

Hẳn là không nói láo?

Khi công tố bắt đầu khởi kiện thì nhất định không được có chữ "Hẳn" này.

Triệu Hướng Vãn cầm ra tấm hình chụp hai con dao, đi lên phía trước, dán hình này lên tấm bảng đen: “Ai có thể chứng minh được hai con d.a.o này là do Liêu Siêu Dũng đã đặt ở phòng quản lý trước đó, mà không phải là do Quế Hữu Liên chuẩn bị?”

Cái này…

Chúc Khang cau mày nói: “Trên cán d.a.o có dấu vân tay của hai người, Hướng Vãn, dựa trên suy nghĩ này của cô thì đúng là có khả năng Quế Hữu Liên đã chuẩn bị nó từ trước, chuẩn bị g.i.ế.c người phân thi. Nhưng về sau không biết tại sao lại thay đổi chủ ý, trực tiếp ném xác xuống giếng.”

Chu Phi Bằng không phục, đứng lên biện hộ: “Không có đạo lý. Nếu như con d.a.o đó là do Quế Hữu Liên chuẩn bị từ trước thì cô ấy mua nó lúc nào chứ? Tại sao g.i.ế.c người xong cô ấy lại mang quần áo về nhà, nhưng vật chứng quan trọng là con d.a.o đó lại vứt ở bãi rác? Cái này cũng có thể chứng minh được, hai con d.a.o đó không phải là của Quế Hữu Liên.”

Chúc Khang lắc đầu một cái: “Có lẽ Quế Hữu Liên chẳng qua chỉ chuẩn bị d.a.o để đề phòng khi gặp rắc rối? Cô ấy hành động cũng chẳng có quá nhiều quy tắc…”

Chu Phi Bằng cười lạnh một tiếng: “Mấy lời trước cậu nói cũng không phù hợp chút nào cả. Cái chuyện không có quá nhiều quy tắc đó cậu chứng minh được từ đâu? Hơn nữa, những người hành động không có quy tắc sẽ chuẩn bị sẵn d.a.o ở trong phòng quản lý à? Nếu như đã chuẩn bị sẵn d.a.o thì tại sao không trực tiếp dùng d.a.o đ.â.m mà lại phải dùng cục gạch? Nếu như d.a.o là cô ấy chuẩn bị từ trước thì trên cán d.a.o lại có dấu vân tay của Liêu Siêu Dũng?”

Ngải Huy chợt nghĩ ra: “Có thể có một khả năng, Quế Hữu Liên biết được tối đó chồng mình sẽ đi trao đổi tang vật, trong lòng có chút sợ hãi, mà cô ấy lại quen thuộc nơi đó, biết ở chỗ đống rác kia bình thường chẳng có bén mảng tới nên nhân lúc mọi người không chú ý mà tự mình đi qua đó, bỏ lại hai con d.a.o trong ngăn kéo, suy nghĩ nhỡ như mấy người xã hội đen mà có xô xát thì cô ấy còn có thể hỗ trợ. Lúc sau đến khi vào trong phòng quản lý thì cô ấy mới nhận ra là chồng cô ấy muốn g.i.ế.c cô ấy, vì vậy ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cô ấy cầm ra một con d.a.o ở trong đó, nhưng lại bị Liêu Siêu Dũng đoạt được rồi định g.i.ế.c cô ấy, trong lúc giằng co, cô ấy nhặt được cục gạch lên rồi đập c.h.ế.t anh ta.”

Loading...