Cô ta cũng biết xúi giục g.i.ế.c người là phạm pháp sao?
Biết rõ đối phương đã có gia đình, vậy mà vẫn chung sống bất hợp pháp. Không chỉ vậy, còn xúi giục g.i.ế.c người? Tiêu Lỵ Lỵ này cũng không phải loại người tốt đẹp gì.
Chu Phi Bằng hiểu ý định của Triệu Hướng Vãn, nhưng không biết cô sẽ làm cách nào để moi lời khai từ Tiêu Lỵ Lỵ, anh ta thông minh đứng sang một bên, chỉ dẫn khách hàng mới đến vào tiệm bên cạnh, tránh để có ai làm phiền cuộc thẩm vấn của Triệu Hướng Vãn.
Lúc này Tiêu Lỵ Lỵ cũng đang lo đến mức đầu bù tóc rối, không còn tâm trí lo làm ăn nữa, cô ta tuôi ra một loạt lời biệng minh, nhưng phát hiện nữ cảnh sát trước mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không tin chút nào, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Là thật đấy, các đồng chí cảnh sát, cô phải tin tôi.”
“Tôi không có xúi giục Liêu Siêu Dũng g.i.ế.c người, là anh ta tự mình mua d.a.o rồi nói sẽ đem về.”
Thứ Triệu Hướng Vãn đợi chính là câu này, cô lập tức hỏi tiếp: “Lúc nào, mua d.a.o ở đâu? Có biên lai không?”
Tiêu Lỵ Lỵ mở miệng, chợt nhận ra một vấn đề, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
[Chết rồi, d.a.o là mình mua.]
[Cảnh sát sẽ không nghĩ rằng là do mình xúi giục chứ?]
[Mình đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu không kết hôn, làm sao giữ được Tiểu Liêu? Anh ấy trẻ hơn mình, khả năng kiếm tiền lại giỏi, lỡ anh ấy để mắt tới một người trẻ đẹp có khả năng sinh con thì mình biết làm sao đây?]
Triệu Hướng Vãn cười giễu một tiếng: “Liêu Siêu Dũng nói, d.a.o là do cô mua, tiền là cô trả, chuyện này chắc không oan cho cô chứ?”
Nghe Triệu Hướng Vãn nói vậy, Tiêu Lỵ Lỵ còn nghi ngờ gì nữa? Chuyện riêng tư như vậy, ngoài Liêu Siêu Dũng thì không ai có thể biết được nữa. Xong rồi! Chắc chắn là anh ta đã vu oan cho cô ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-742-do-dan-ong-khon-nan.html.]
“Dao, d.a.o là tôi mua, nửa tháng trước tôi ra chợ nhỏ mua một bộ d.a.o nhà bếp, tôi có biên lai, các cô cũng có thể đi hỏi, là ở một cửa tiệm tên Vạn Lý Phong, ông chủ tên A Cường, lúc đó chúng tôi còn trò chuyện với nhau vài câu. Các cô có thể tới đó điều tra, tôi không nói xạo một lời nào cả. Một bộ gồm năm con dao, sau khi tôi đem về nhà thì để luôn trong bếp, tên họ Liêu đó lấy đi lúc nào, tôi cũng không biết.”
Triệu Hướng Vãn lộ vẻ không tin: “Đồ là do cô mua, thế mà Liêu Siêu Dũng lấy đi mười mấy ngày cô lại không biết gì cả à? Chắc chắn là cô đưa d.a.o cho anh ta, bảo anh ta về g.i.ế.c Quế Hữu Liên. Nếu không phải sau này lương tâm Liêu Siêu Dũng trỗi dậy, chẳng phải cô đã được toại nguyện rồi sao?”
Tiêu Lỵ Lỵ cười gượng: “Tôi toại nguyện gì chứ? Vợ anh ta c.h.ế.t thì tôi được lợi gì? Cửa tiệm này đứng tên tôi, tiền đầu tư ban đầu cũng là của tôi bỏ ra, tên họ Liêu đó nói với bên ngoài anh ta là chủ tiệm, nhưng thực ra chỉ là nhân viên của tôi mà thôi. Tôi xúi anh ta g.i.ế.c vợ thì được lợi ích gì?”
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Hóa đơn đâu? Những con d.a.o còn lại ở đâu rồi?"
Hiện giờ Tiêu Lỵ Lỵ chỉ muốn gỡ sạch tội danh trên người mình, nên rất hợp tác với cảnh sát: “Ở nhà, tôi dẫn các cô đi lấy.”
Cửa tiệm mà Tiêu Lỵ Lỵ và Liêu Siêu Dũng mở không lớn lắm, không thuê nhân viên trông tiệm, bình thường đều do Tiêu Lỵ Lỵ trực tiệm, còn Liêu Siêu Dũng lái xe tải nhỏ đi giao hàng và nhập hàng. Mười mấy ngày nay Liêu Siêu Dũng không quay về, Tiêu Lỵ Lỵ không biết tình hình của anh ta ra sao, đã gọi vài cuộc cho anh ta nhưng không có tin tức gì, trong lòng lo lắng nên đành thuê tạm một cậu thanh niên giao hàng.
Giờ phải rời đi, Tiêu Lỵ Lỵ chào hỏi chủ tiệm bên cạnh rồi dẫn ba người Triệu Hướng Vãn rời khỏi trung tâm vật liệu xây dựng.
Cô ta đã kiếm được tiền trong hai năm nay, mua một căn hộ ở khu dân cư mới phát triển gần trung tâm vật liệu xây dựng trong thành phố. Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh, trang trí đơn giản và tiện dụng, có lẽ đây chính là nơi Liêu Siêu Dũng chung sống cùng cô ta.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Nhà đứng tên ai?”
Tiêu Lỵ Lỵ né tránh: “Là tiền kiếm từ cửa tiệm, tổng cộng hết hơn ba vạn, tiền trang trí hết thêm một vạn nữa. Một người phụ nữ đơn thân như tôi mở tiệm kiếm tiền không dễ, đều là tiền mồ hôi nước mắt.”
[Đáng c.h.ế.t thật, sao lúc đó mình lại bị anh ấy lừa thế cơ chứ?]
[Nói gì mà tiệm là của tôi, thì nhà phải là của anh ấy.]
[Đồ đàn ông khốn nạn!]
Nhà đứng tên Liêu Siêu Dũng sao? Đúng là tốt quá rồi.
Nghe nói tiệm đứng tên Tiêu Lỵ Lỵ, còn Liêu Siêu Dũng chỉ là nhân viên của cô ta, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất tiếc nuối. Vì nếu Liêu Siêu Dũng có c.h.ế.t thì cũng không cách nào lấy được tiền bạc gì từ Tiêu Lỵ Lỵ. Châu Châu mới năm tuổi, tương lai sau này biết sống thế nào đây? Dù có dì cả nuôi nấng, nhưng tiền thì sao? Tiền từ đâu ra? Thay vì hy vọng vào lương tâm của dì cả, chi bằng có tiền thật trong tay thì hơn.