“Không hổ danh là người đứng đầu ngành chân dung điều tra của hệ thống công an chúng ta, phong thái thật sự tuyệt vời.”
Nghe mọi người đứng trong sảnh tâng bốc không ngừng, Triệu Hướng Vãn không nhịn được cười: “Này, Quý Chiêu không thích những lời sáo rỗng này, các anh cũng biết mà.”
Chu Phi Bằng “chậc chậc” hai tiếng, “Hướng Vãn, trong hệ thống công an của chúng ta, danh tiếng của em không nổi bằng Quý Chiêu đâu. Ở thủ đô, cứ mỗi khi Ninh Thanh Ngưng đi giảng bài, chắc chắn phải nhắc đến tên của Quý Chiêu. Hiện giờ, những họa sĩ chân dung điều tra do anh ấy đào tạo đã trải khắp cả nước, ai cũng ngưỡng mộ Quý Chiêu lắm. Nếu không phải vì có em, e là khó mà gặp được đại sư Quý Chiêu đấy.”
Quý Chiêu nhìn Triệu Hướng Vãn.
[Lão Ninh nổi tiếng lắm sao? Anh cũng nổi tiếng à?]
Hiện tại, kể từ khi yêu Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu đã thay đổi hoàn toàn. Anh học được cách quên đi, xóa bỏ những ký ức không cần thiết, cũng học cách quan sát thế giới bên ngoài, và đã có sự hiểu biết nhất định về cấu trúc xã hội. Có thể nói, ngoài việc không thể giao tiếp bằng lời, anh không khác gì người bình thường.
Trong mắt người ngoài, Quý Chiêu là một họa sĩ sâu sắc, ít nói, lạnh lùng và trầm lặng, kiêm nhiệm vị trí họa sĩ chân dung điều tra.
Trong mắt Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu vẫn là chú chim nhỏ đơn thuần, tràn đầy ánh nắng và chỉ có cô trong lòng.
Nghe Quý Chiêu nói, Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Đúng vậy, rất nổi tiếng.”
Quý Chiêu cau mày.
[Phiền phức.]
Triệu Hướng Vãn bóp nhẹ tay anh: “Đừng để ý tới họ, anh cứ làm việc của mình đi.”
Thế giới nội tâm của Quý Chiêu đã hoàn toàn mở ra, hình ảnh cái cây từng bị phong tỏa, bãi cỏ ấy, và chú chim nhỏ kia không còn nữa, nhưng anh vẫn chỉ muốn giao tiếp với Triệu Hướng Vãn.
Hà Minh Ngọc mang bụng bầu năm tháng, cười đầy ngưỡng mộ: “Tình cảm giữa Hướng Vãn và Quý Chiêu vẫn tốt như vậy.”
Chu Phi Bằng khoác vai cô ấy: “Tình cảm của chúng ta cũng đâu kém đâu? Tình bạn cách mạng vững bền.”
Tình bạn cách mạng? Mọi người đều bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-747-chuc-mung-tieu-thien-dat-giai-cao.html.]
Triệu Hướng Vãn nói: “Đi thôi.”
Mọi người đi qua sảnh đá hoa cương, dưới ánh đèn pha lê sáng rực, lên tầng trên, men theo thảm đỏ bước qua một hành lang dài, đến khu vực các phòng ăn sang trọng.
Đi ngang qua căn phòng đầu tiên, cửa mở, bên trong vang lên tiếng hò reo chúc mừng, thoáng thấy hai bóng dáng quen thuộc, Triệu Hướng Vãn dừng chân.
Xung quanh một bàn tròn lớn, có khoảng hai mươi người, ai cũng đứng lên, nâng ly chúc mừng người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi ở vị trí chính.
“Này, anh rể, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Tiểu Thiên đạt giải cao!”
“Hổ phụ sinh hổ tử, vẫn là anh biết cách nuôi dạy con cái, Tiểu Trung đã đi làm phụ giúp công ty, Tiểu Thiên được tuyển thẳng vào Đại học Kinh Đô, đúng là xuất sắc mà."
“Tập đoàn máy tính Hạo Thiên ngày càng lớn mạnh, Tổng giám đốc Thịnh quả không hổ danh. Giờ cậu Hai chuẩn bị vào trường đại học tốt nhất, học chuyên ngành máy tính, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ giúp công ty phát triển rực rỡ!”
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chính, Triệu Hướng Vãn từng gặp một lần ở biệt thự của Quý Cẩm Mậu, họ Thịnh, là chủ của một công ty máy tính.
Bên cạnh ông ta là hai người trẻ tuổi, Triệu Hướng Vãn chưa từng gặp.
Một người mặc bộ vest xanh đậm, dáng trung bình, gương mặt điềm đạm chân thành, nở nụ cười tươi.
Người còn lại mặc áo khoác bóng chày màu vàng, dáng cao, còn mang vẻ ngây thơ của thiếu niên, gương mặt khôi ngô, đôi mắt giống y hệt người đàn ông trung niên kia. Cậu mím môi, không cười, trong căn phòng toàn người vui vẻ, chỉ có cậu là trông hơi lạc lõng.
Còn có một bóng dáng khác mà Triệu Hướng Vãn cảm thấy quen thuộc, mặc bộ váy màu tím hoa cà, dáng người thon thả, vẫn còn nét quyến rũ, chính là bà Lư Mạn Ngưng, mẹ của Chu Phi Bằng, mẹ chồng của Hà Minh Ngọc, cánh tay phải của Quý Cẩm Mậu.
Lư Mạn Ngưng nâng ly rượu nói vài lời xã giao rồi xin phép rời đi, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn và mọi người, bà ấy vui vẻ cười nói: “Các cháu đến rồi, đi đi, đi, để cô dẫn các cháu qua đó.”
Cánh cửa phòng bao vừa khép lại, tiếng ồn ào ban nãy cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Lư Mạn Ngưng thấy ánh mắt Triệu Hướng Vãn vẫn còn dừng lại về hướng phòng bao đó, mỉm cười hỏi: "Tổng giám đốc Thịnh Thừa Hạo của tập đoàn Hạo Thiên, chắc cháu từng gặp qua rồi nhỉ?"
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Nhìn hơi quen, có lẽ đã gặp ở nhà họ Quý ạ."
Lư Mạn Ngưng vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói: "Thịnh Thừa Hạo cũng là một nhân tài. Năm 1987, sau khi tốt nghiệp từ Viện nghiên cứu máy tính của Viện Khoa học Hoa Hạ, ông ta cùng một nhóm thanh niên đầy nhiệt huyết khởi nghiệp, sáng tạo hệ thống hiển thị chữ Hán, không ngừng nâng cấp phần cứng, còn rất chú trọng quản lý đội ngũ. Chỉ trong bảy, tám năm đã phát triển tập đoàn Hạo Thiên thành một công ty nổi tiếng toàn quốc. Ông ta hợp tác phát triển với chính phủ rất nhiều, giúp xây dựng phòng máy, cơ sở dữ liệu, thực sự rất giỏi kinh doanh."